MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 174

Tiểu xử namGiang Hải Dương, thuần khiết 25 năm nhất thời trợn tròn

mắt, chớp hai con mắt nhìn Trình Miễn và Hà Tiêu có ý nhờ giúp đỡ. Ai
ngờ hai người này rất có ăn ý quay đầu một cái, làm như không nhìn thấy
gì, trong tiếng ồn ào của các chiến sĩ trung đội trưởng Tiểu Giang không
thể làm gì khác hơn là đỡ bà cô trong ngực lên, đồng thời cắn răng hỏi thăm
cả nhà liên trưởng Trình: Đại nhân bất nhân, đừng trách tiểu nhân bất
nghĩa. . . . . .

Đưa Chử Điềm về chỗ ở của Trình Miễn nghỉ ngơi, buổi liên hoan

chính thức bắt đầu.

Bởi vì Hà Tiêu đến, các chiến sĩ liều mạng ồn ào yêu cầu liên trưởng

Trình - Trình Miễn, nhất định bắt anh làm một bài thơ. Trong lòng liên
trưởng Trình muốn nói bắt người xuất thân từ quân nhân như mình đi làm
thơ, đây không phải là làm khó mình sao? Không còn kịp cự tuyệt, người
đã bị đẩy lên phía trước rồi.

Anh đứng yên, thấy thật sự không tránh khỏi, đành giơ tay lên áp chế:

"Thế này, các đồng chí, hãy nghe tôi nói ——"

Các chiến sĩ gào khóc hai tiếng, không ai nghe lời anh nói.

"Không phải là tôi từ chối, thật sự là bởi vì tôi thực sự không làm

được, không thuộc trình độ của tôi. Như vậy ——" Trình Miễn tâm tình rất
tốt rót cho mình ly rượu, "Ly rượu này, tôi uống một ngụm hết sạch!"

Trung đội trưởng Tiểu Giang dẫn đầu kêu: "Phải uống sạch, không còn

chút nào đấy!"

Được rồi, lúc này mới coi như bọn họ đạt được mục đích cuối cùng.

Trình Miễn uy hiếp chỉ chỉ Giang Hải Dương, lại tự mình rót một ly rượu,
ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch, nhất thời lại đổi lấy âm thanh vỗ tay.

Hà Tiêu ở dưới xem xét, nhẹ nhàng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.