MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 235

khi nhìn thấy trên đỉnh núi không xa từng khoảng xanh mướt, không khí
thoảng mùi hoa mới, trong nháy mắt Hà Tiêu đã tỉnh táo lại.

Trình Miễn đứng ở phía sau, đợi khi cô quay đầu lại mới hỏi: «Em

thấy thế nào?"

Hà Tiêu cười nói: «rất tốt, vô cùng tốt."

Đã khá lâu rồi, nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, rốt cuộc cô đã trở về

rồi.

Hai người ăn sáng ở trạm trung chuyển, Trĩnh Miễn nói muốn tìm chỗ

thay quần áo, Hà Tiêu đứng ở bên ngoài chờ anh, đợi anh đi ra lại phát hiện
ra anh đã thay quân phục.

Cô đi lên phía trước, sửa sang lại cổ áo cho anh : «Sao anh không mặc

thường phục nưa?"

"Nơi chúng ta đi là đơn vị quân sự, mặc thường phục không thích hợp

cho lắm." Trình Miễn cúi đầu nhìn cô, «Đi thôi, anh đã nhờ cha liên lạc qua
một chút rồi."

Hà Tiêu hơi băn khoăn: «Sao lại làm phiền bác Trình, nếu không vào

được thì đứng ở ngoài xem cũng được rồi mà."

"Đến cũng đã đến rồi, sao có thể không vào» Trình Miễn khẽ cười

mỉm, «Dù sao cũng là địa bàn của bộ đội pháo binh, có ông ra mặt cũng dễ
dàng hơn."

Hai người đi học từ sườn dốc xuống, ở cuối con đường chính là đại

viện quân đội pháo binh. Trong trí nhớ của Hà Tiêu, hai bên con đường này
đều là đồng ruộng, phía dưới sườn núi là hai trạm gác, người bình thường
không dễ qua, bởi vì người qunag khu vực này đều hiểu, ở nơi này là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.