MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 237

"Có thể." Anh xách balo, kéo tay cô đi vào bên trong.

Dưới sự hướng dẫn của binh lính, hai người đến phòng tiếp khách cất

đồ. Hà Tiêu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, doanh trại vân duy trì như lúc
cô rời đi, chỉ có một ít thiết bị là đã thay thế, hơn nữa dù những đồ kia có
cũ nhưng cũng rất sạch sẽ. Khỏi phải nói chắc chắn là công lao của ba
chiến sĩ kia rồi.

Đợi mấy người lính đi, Trình Miễn quay lại hỏi Hà Tiêu: «Em có mệt

hay không ? có muốn nghỉ ngơi một chút trước không?"

Hà Tiêu lắc đầu: «Đi ra ngoài dạo một chút đi, em không thể đợi được

nữa rồi."

Trình Miễn gõ nhẹ trán cô : " Đi thôi!"

Ba phòng làm việc thêm khu ăn ở chỉ chiếm hai tầng nhà, còn lại là

toàn bộ doanh trại đóng quân, quy định không có lệnh không thể mở. Hà
Tiêu và Trình Miễn cũng chỉ có thể nhìn từ bên ngoài vào.

Bọn họ đi dạo thong thả, vốn là muốn xem nhà cũ cùng vườn trẻ thì lại

tiếc nuối phát hiện nơi này đã bị phá hủy hoàn toàn, khu vục trung tâm
cũng đổi thành kho thức ăn cho gia súc, có một chiếc xe tải chở phân bón đi
ra đi vào. Khu nhà bên cạnh trạm xăng dầu cũng đã bị dỡ bỏ, chỉ còn lại vài
khóm hoa, theo chiều gió bay phấp phới.

Hà Tiêu chỉ vào một đống phế tích của khu nhà nói với Trình Miễn:

«Trước kia em ở khu này, tầng hai, cách trạm xăng dầu gần đây, lúc không
có việc gì làm em sẽ nằm sấp trên ban công, có thể nhìn thấy bên trong
trồng hòa."

"Sao em không lấy về trồng ? Nhìn như vậy không thích hơn sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.