"Ai nghĩ xấu hả?" Hà Tiêu đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh, không nói hai
lời rồi nằm xuống.
Thật là dễ lừa gạt. Trình Miễn cảm thán, cầm lược và khăn lông lên
giúp cô xử lý tóc.
"Cảm thấy thế nào?"
Đồng chí Tiếu Tiếu đáp lại: "Bắp chân của anh thật là cứng."
Liên trưởng Trình bị đả kích, liền đưa tay kéo đầu cô lên trên đùi. Hà
Tiêu kịp thời phản ứng vùng vẫy muốn ngồi dậy, Trình Miễn ngăn cô lại:
"Đừng lộn xộn, cẩn thận bị giật tóc đó."
Cả người Hà Tiêu nóng lên, dứt khoát nhắm mắt lại xoay mặt đi, mặc
kệ anh lau tóc.
Thật chậm rãi, động tác của Trình Miễn càng ngày càng nhẹ nhàng và
chậm lại, dường như Hà Tiêu không cảm giác được gì nữa, yên tâm thư
giãn, suýt nữa thì ngủ mất. Trong chốc lát cô cảm thấy Trình Miễn hơi đẩy
cô, giật mình mở mắt ra, chống lại ánh mắt có vẻ ranh mãnh của Trình
Miễn: "Ngủ thiếp đi à?"
"Không có nha." Cô cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
"Ngủ đi." Trình Miễn sờ sờ đầu của cô, "Tóc đã khô rồi."
Hà Tiêu mơ mơ màng màng ừ một câu, rồi nhớ tới điều gì đó nên đá
anh một cái: "Anh cũng mau đi đi."
Sắp ngủ thiếp đi rồi mà vẫn không quên đuổi anh đi? Trình Miễn bật
cười vỗ vỗ gáy của cô, nằm nghiêng ở một bên nhìn cô ngủ.
Khuôn mặt sau khi tắm rửa trắng nõn mềm mại như trứng gà bóc vỏ
vậy, lông mi thật dài thỉnh thoảng rung rung một chút, hô hấp dần trở lên