MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 322

Bà Điền Anh vô cùng tức giạn, bà chưa gặp qua kẻ nào gian manh

không biết thay đổi như vậy.

" Vậy cậu cũng đừng đứng ở đây nói nhảm nữa ! Cậu có thể tìm được

Tiếu Tiếu, thì trực tiếp nói với nó đi ! "

Nói xong, lùi một bước, ầm, đóng cửa phòng lại. Đèn cầu thang vì âm

thanh này mà sáng lên, qua một lúc lâu mới tắt đi. Trình Miễn đứng yên
trong bóng tối một lúc lâu, sau đó xoay người đi xuống tầng.

Bà Điền vào nhà, trong lòng vẫn tự nhủ với mình đừng nóng giận,

đừng nóng giận. Nhịp tim kịch liệt phập phồng khiến cho đầu bà cũng có
chút choáng váng, bà Điền ngồi trên ghế salon một lúc lâu, chờ nhịp tim ổn
định lại, cả người vô lực nằm trên ghế salon. Nói chuyện với Trình Miễn
khiến bà quá hao phí tinh thần rồi, bởi vì chính bản thân cậu ta cũng đã
khiến cho bà vừa buồn cười vừa giận, bà phải khắc chế mình mới không thể
mềm lòng.

Nghỉ ngơi mấy phút, bà Điền thong thả lấy lại sức, rồi mới nhớ tới còn

phải nấu canh mang qua cho Hà Tiêu. Vội vàng lấy tinh thần đứng lên,
đanh định đi đến phòng bếp, đi qua cửa sổ thủy tinh thì thấy người đứng
dưới tầng, bà lại tức giận rồi.

Hắc ! Đứa nhỏ này, sao lại bướng bỉnh như vậy !

Không để ý đến bên ngoài mưa to, bà Điền kéo cửa sổ ra, nhìn về phía

Trình Miễn nói to : «Cậu còn đứng đó làm gì ? Từ đâu tới thì về đó đi ! "

Trình Miễn một thân quân phục cao lớn, nghe thấy lời bà Điền Anh

nói cũng không nhúc nhích. Nước mưa chảy dọc theo vành mũ, rơi xuống
nếp gấp ở tay áo rơi xuống mặt đất, ào ào, dưới chân anh cũng sắp biến
thành một dòng suối nhỏ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.