MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 339

"Mẹ, chúng ta cũng uống một ly nào."

"Mẹ không thể . . . . ."

Còn chưa từ chối xong, Hà Tiêu lại uống cạn sạch.

Lúc này bà Điền Anh và lão Hà mới ý thức được sự việc có chút

không đúng rồi. Mắt nhìn thấy Hà Tiêu lại muốn tự rót rượu cho mình, lão
Hà vội vàng ngăn cản: "Không được uống như vậy." Ông cười nói, "Ăn
chút đồ ăn đi, nếu không thì dạ dày sẽ khó chịu."

"Con không khó chịu, ba à." Sau khi rượu ngấm, sắc mặt Hà Tiêu trở

nên hồng, âm thanh cũng có chút khàn khàn, "Thời điểm khó chịu nhất
cũng đã qua rồi, ba, thật sự con không sao đâu."

Ông và bà Điền Anh đưa mắt nhìn nhau, lão Hà nhỏ giọng hỏi: "Con

sao vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra phải không, làm cho con mất hứng?"

"Không có." Hà Tiêu đột nhiên ngây ngốc vui vẻ nói với lão Hà, "Nếu

hôm nay là ngày tốt, vậy con sẽ tuyên bố với hai người một tin tức tốt lành
đây."

Cô nâng chai rượu lên, vốn muốn tự rót cho mình một ly, nhưng khi

nâng chai rượu lên, làm thế nào cũng không nhấc lên được, không thể làm
gì khác hơn là nặng nề đặt lên bàn. Mở to hai con mắt, ánh mắt cô chăm
chú nhìn lão Hà và bà Điền Anh, nhẹ nhàng nói một câu: "Con quyết định,
sẽ kết hôn với Trình Miễn."

Một sự im lặng đến đáng sợ, ba người đều giống như tượng điêu khắc

cứng ngắc ngồi ở một chỗ. Đột nhiên, bà Điền Anh đứng lên, cái ghế ma
sát với sàn nhà lùi về phía sau, mang đến tiếng vang chói tai.

Hà Tiêu ngẩng đầu nhìn bà, hình như là mong đợi bà nói gì đó, bất kể

là tán thành hay phản đối. Nhưng bà Điền Anh chỉ liếc mắt nhìn cô, đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.