MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 541

Hà Tiêu cảm thấy có cái gì không đúng, cô buông tay ra, thở hổn hển

nhìn Trình Miễn, mang theo âm thanh rung động hỏi "Sao vậy?"

Trả lời cô là âm anh “tách” một tiếng vang lên, đèn đầu giường được

bật lên, Hà Tiêu không chịu nổi kích thích của ánh đèn, lấy mu bàn tay che
lên mắt. Sau khi cô thích ứng thì chậm rãi mở mắt ra, đập vào tầm mắt là
một khuôn mặt hơi ảo não. Giờ phút này, cô không còn để ý tới hành động
mới vừa rồi của bản thân mà cảm thấy thẹn thùng nữa, chỉ lo lắng nhìn
Trình Miễn, hỏi lại một lần nữa: "Sao vậy anh?"

Trình Miễn bày ra dáng vẻ không muốn nói, nhưng không chống lại

được sự truy hỏi của Hà Tiêu, đành phải mơ hồ đáp trả: "Làm phản rồi."

Làm phản? Cái gì làm phản? Hà Tiêu không hiểu nổi, cho đến khi thấy

hộp áo mưa phòng hộ ở trên tủ đầu giường kia, thì mới hiểu được. Cô
không nhịn được, cười ra tiếng, suýt nữa thì đau đến sốc hông. Ai có thể
nghĩ rằng, liên trưởng Trình vô cùng kiêu ngạo, thế mà suýt nữa thua bởi
một cái mũ? Một lát sau, Hà Tiêu không cười nổi nữa, bởi vì rõ ràng Trình
mỗ đã có chút thẹn quá hóa giận, cả người đè xuống, làm cho cô không
rảnh mà cười nữa.

Mặc dù có một khúc nhạc đệm nho nhỏ như vậy, nhưng lần đầu tiên so

với tưởng tượng của Hà Tiêu còn đau hơn nhiều. Vậy mà người nào đó
cũng không biết điều, còn giày vò cô hai lần, chọc cho cô suýt chút nữa thì
bãi công không làm nữa. Sau khi kết thúc, Hà Tiêu đã mệt rã rời, ngã vào
ngực của Trình Miễn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, mà sau khi được như ý,
Trình mỗ lại không ngủ được, thậm chí hơi kích động.

Một bên anh vừa vô ý thức dụ dỗ, vỗ về Hà Tiêu, đồng thời vừa cảm

thán một câu ở trong đáy lòng: Mẹ nó, rốt cuộc anh phá trinh rồi.

Ngày hôm sau, Hà Tiêu dậy hơi trễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.