lặng lẽ nói với bà Điền Anh: "Tôi thấy, tiểu tử nhà họ Trình này cũng đáng
tin đó."
Bà Điền liếc mắt nhìn ông: "Đã bao giờ tôi nói nó không đáng tin
cậy?"
Lão Hà ừ một tiếng, "Vậy tôi nghe ý tứ này của bà, chắc là không
phản đối hai đứa chúng nó rồi hả ?"
"Dừng lại." Bà Điền trừng ông, "Đây là hai chuyện khác nhau, ông
đừng có nói thay hai chúng nó để lôi kéo tôi."
"Bà ấy à." Lão Hà không thể làm gì, "Cứ cứng rắn mãi vậy, nếu mà
nói, ai có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bà hơn bà chứ?"
Rốt cuộc lão Hà cũng nói điểm mấu chốt.
Hà Tiêu do bà Điền Anh một tay nuôi nấng, không cần biết sau này
ông đền bù như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật. Cho nên
tính cách của con gái như thế nào, người bạn già này của ông là người rõ
ràng nhất. Cũng bởi vì này, bà mới lo lắng, bởi vì trong lòng bà cũng rõ
ràng, cô con gái này, nếu thật sự nhận định một người, thì cho dù bà có
phản đối như thế nào, cũng chỉ có thể là người đó mà thôi. Nhưng dù sao bà
cũng là một người mẹ, vừa từ nhỏ đến lớn con gái đều đi theo bên cạnh
mình, làm sao có thể cam lòng cho con gái chịu nỗi khổ mà mình đã từng
chịu?
Bà Điền Anh không muốn làm khó con gái của mình, nhưng vừa nghĩ
đến thân phận là quân nhân của Trình Miễn, quả thực lại có phần rối rắm.
"Trong lòng tôi rõ ràng, nhưng rõ ràng thì có ích lợi gì." Bà Điền Anh
nói xong, lại thở dài, "Nuôi con gái hai mươi mấy năm, đến cuối cùng cũng
muốn thành người nhà người ta."