MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 569

Xem lời nói này.

Lão Hà bật cười, vỗ vỗ bàn tay của bà Điền Anh: "Trong tủ đầu

giường ở nhà có một hộp sắt nhỏ, ngày mai bà mang đến đây cho tôi, tôi
cần dùng."

Ngày nghỉ phép cuối cùng, Trình Miễn sáng sớm đã đến bệnh viện rồi,

thay thế bà Điền Anh và Hà Tiêu, làm để hai mẹ các cô đi rửa mặt và ăn
cơm. Bản thân thì đi lấy nước nóng, sau khi làm ướt khăn lông thì lau mặt
lau tay cho lão Hà, sau khi rèn luyện hai tuần lễ, anh đã sớm làm đến thuận
buồm xuôi gió.

Lão Hà nhìn anh: "Nghe Tiếu Tiếu nói, hôm nay con phải trở về bộ

đội. Trong khoảng thời gian này, con phải vất vả rồi."

"Ngài đừng nói như vậy, con cần phải làm vậy mà."

Nghe xong lời này, lão Hà cười đến mắt cũng nheo lại, trong lúc Trình

Miễn đi vào phòng vệ sinh để đổ nước, ông lấy ra một phong thư từ hộp sắt
mà bà Điền Anh cầm đến. Đợi đến khi Trình Miễn trở lại, thì tự tay giao
cho anh.

Trình Miễn sợ run lên, mới nhận lấy: "Đây là?"

Lão Hà chỉ nói: "Chú thay Tiếu Tiếu đưa cho con, con quay về rồi

xem nhé."

Vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc ở ngoài phong bì, Trình Miễn có thể

đoán được bên trong này là cái gì, anh kìm nén cơn sóng dữ đột nhiên nổi
lên trong lòng lại, cất lá thư vào túi áo.

Giữa trưa, sau khi cáo biệt hai lão nhân gia nhà họ Hà, liền rời khỏi

bệnh viện, chuẩn bị lái xe trở về bộ đội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.