MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 571

Thật lâu rồi không viết thư cho anh.

Mùa đông thành phố B luôn lạnh vô cùng. Sáng sớm em đã bị lạnh

cóng đánh thức, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy một trận tuyết rơi như
bông.

Mùa đông năm nay, thân thể lão Hà thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài

vấn đề. Em khuyên ông đi bệnh viện, nhưng lão Hà vẫn không đồng ý. Mỗi
khi em nhắc đến, ông luôn cau mày mắng em: "Ba đã làm lính mười mấy
năm rồi, chút sức chống cự với mấy bệnh vặt này cũng không có sao?"

Thật ra thì em hiểu, lão Hà đang sợ hãi. Sợ lỡ như khám ra một căn

bệnh nguy hiểm, từ đó ông không thể bước ra khỏi cửa bệnh viện. Có điều
cuối cùng em khóc một trận, lão Hà mới miễn cưỡng đi khám. Không có
vấn đề gì lớn, thật vô cùng may mắn.

Em đã quên mất từ khi nào thì mình bắt đầu gọi ông là "lão Hà, lão

Hà", đã gọi ngần ấy năm, thật sự ông đã già. Ngày đó, tôi ngồi sóng vai
xem tivi với ông, lơ đãng quay đầu nhìn thấy bên tóc mai của ông có một
nhúm tóc bạc sáng ngời rất chói mắt. Tôi nhìn khó chịu, nói muốn nhuộm
tóc cho ông, còn bị lão Hà cười nhạo một trận.

Trên TV đang chiếu nghi thức duyệt binh kỷ niệm 60 năm dựng nước,

lão Hà chăm chú nhìn trong chốc lát, bỗng hỏi em, có biết trong cuộc đời
lính mười mấy năm của ông, tiếc nuối nhất là chuyện gì không? Em lắc
đầu, ông cười nói cho em biết đáp án, ông nói ông tiếc nuối nhất chính là
không thể đợi đến khi toàn binh thay đổi trang phục đã chuyển nghề rồi,
kiểu quân trang 07 kia mặc lên người hùng dũng phóng khoáng biết bao.

Em cũng cười theo, trong đáy lòng hoàn toàn chua xót.

Em biết lão Hà vẫn hoài niệm nơi đó cũng chính như em vậy. Hoài

niệm đến đại viện cũ kỹ, nông trường, bãi sông, hoa nở khắp núi đồi và vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.