MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 572

số thời gian vui vẻ. Em ngày đêm nhớ đến chúng, dù đã rất nhiều năm cuối
cùng em vẫn chưa về đó một lần nào.

Trước đó không lâu em buồn phiền biết được hai năm nữa đại viện cũ

và nông trường sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Ngày nghe thấy tin tức kia em lại
mất ngủ. Trên phương diện tình cảm, cho đến bây giờ, em là một kẻ có
nhận thức chậm, đều phải sau khi xa cách thật lâu mới có thể cảm thấy khổ
sở. Cho nên giấc mơ là nơi an ủi duy nhất của em.

Ở trong mơ, em lại nhớ đến nông trường, vượt qua dãy tường thấp, đi

đùa nghịch nòng nọc trong bãi sông. Ở trong mơ, em lại nhớ đến bãi tập
trong đại viện, tìm chiếc giày xăng đan bị vứt dưới bầu trời đầy sao. Ở
trong mơ, em ngồi xe quân sự chông chênh đến một nơi rất xa, trong sương
mù, mở to đôi mắt để thấy được anh.

Trình Miễn.

Em nghĩ em cũng không có cách nào lừa gạt bản thân nữa, em nhớ

anh. Thật sự rất nhớ anh.

Chỉ có nửa tờ giấy mỏng manh, nhưng Trình Miễn lại đọc không biết

bao nhiêu lâu. Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.

Ngoài cửa sổ chợt vang tiếng hoan hô, gió làm rèm cửa sổ lay động,

ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào. Trên sân bóng cách đó không xa, những binh
sĩ vừa thắng trận bóng đang hưng phấn vẫy tay với đồng đội đang làm khán
giả.

Trình Miễn cười cười, quay đầu, hơi chớp mắt, một giọt nước mắt cứ

như vậy mà rơi xuống một cách vội vàng, rơi trên lá thư, nhuộm ướt cả một
mảng lớn.

Đột nhiên anh hơi phiền muộn, vội vàng dùng tay lau sạch sẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.