MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 87

tại Đồ Thụy Dân rút lui rời khỏi cục trang bị quân khu B, trả lại nhà trong
đại viện, cả nhà chuyển vào sở nghỉ hưu.

Sáng thứ bảy Hà Tiêu đã theo Chử Điềm đến đại viện quân khu B từ

sớm. Nhưng không ngờ trong nhà của Đồ Hiểu đã trống rỗng, viên cảnh vệ
báo cho cô biết sáng sớm đã có hai chiếc xe quân sự đến chở đồ cả nhà Đồ
Hiểu đi. Cho nên hai người đành phải vội vã chạy đến sở nghỉ hưu ở vùng
ngoại thành. Tại cổng sở nghỉ hưu có linh trinh sát trực đứng gác theo
thường lệ, không thể tự do đi vào, Chử Điềm đành phải gọi điện thoại cho
Đồ Hiểu ra cửa bảo lãnh.

Hai người mặc chiếc áo dày chờ ở phòng trực ban, chỉ chốc lát sau đã

thấy một cô gái cao cao để mái tóc ngắn nhanh nhẹn, mặc áo khoác ca rô,
hai tay bỏ vào túi, cất bước thoải mái đi đến chỗ hai cô. Chử Điềm vô cùng
phấn khởi vẫy vẫy tay với cô, lôi kéo Hà Tiêu chạy lên trước.

“Chờ lâu không, có lạnh không?” Đồ quân y hỏi.

Chử Điềm lắc đầu, giới thiệu với cô: “Đây là bạn học của em, Hà

Tiêu. Chị họ còn nhớ không?”

Đôi mắt sáng trong của Đồ Hiểu quan sát Hà Tiêu hơn mười giây,

bỗng nhiên cười: “Dĩ nhiên. Ở bệnh viện chúng ta hơn một tháng mà, bây
giờ khá hơn chút nào chưa?”

Hà Tiêu khẽ gật đầu: “Cũng không tái lại nhiều, lúc đau uống thuốc

chịu chút là qua.”

“Vậy thì tốt, hiện tại thời tiết lạnh, vẫn nên chú ý nhiều.” Nói xong lấy

tay vịn bả vai hai cô gái, “Đi vào nhà ngồi một chút, đồ chở qua đây rồi,
cũng hơi bề bộn, đừng chê nhé.”

Đồ Thụy Dân cha của Đồ Hiểu ở trong sở nghỉ hưu thứ hai được xây

dựng hơn ba mươi năm của bộ tư lệnh quân khu B. Hà Tiêu vừa đi vào đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.