MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 92

Trình Miễn nhìn cô, khẽ hấc cằm, rất nghiêm túc: “Tất cả ở đây đều

từng đi lính, nếu có người nhìn thấy một thằng đàn ông như anh để một cô
gái như em xách đồ thì nói không chừng sẽ hận không thể lột bộ quân trang
của anh ra.”

Lý do quỷ gì đây.

Hà Tiêu mỉm cười liếc nhìn nút áo đầu tiên chưa cài của quân trang

anh, thật sự cũng không từ chối.

Hai người từ từ đi trở về. Có lẽ thấy thái độ Hà Tiêu không phải rất

lạnh nhạt, Trình Miễn cất lời nói: “Nghe Đồ quân y nói em từng khám ở
bệnh viện đa khoa quân khu à?”

“Bệnh cũ rồi, viêm khớp. Hiện tại chỉ cần không vận động kịch liệt sẽ

không có vấn đề gì lớn.”

Bước chân Trình Miễn hơi dừng lại, tiếp theo lại hỏi: “Chuyện khi

nào?”

“Trung học.” Hà Tiêu nhìn thẳng về phía trước, khẽ nói, “Mùa đông

năm lớp mười, khi vừa về đến nhà không bao lâu.”

Trình Miễn hơi giật mình rồi lại bỗng cười.

Hà Tiêu hơi khó hiểu: “Anh cười cái gì?”

“Anh chỉ là đang nghĩ chúng ta thật có duyên.”

Hà Tiêu: “….”

Trình Miễn còn muốn nói tiếp gì đó thì một một tiếng nói già nua

hùng hồn bỗng gọi anh. Hai người đồng thời nhìn lại phía sau, chỉ thấy có
hai người già tóc trắng đang dìu dắt nhau đi về phía bọn họ. Trình Miễn hơi
bất ngờ lại hơi vui mừng khi nhìn thấy người kia, anh liếc nhìn Hà Tiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.