MÙA ĐÔNG DÀI - Trang 93

Lập tức Hà Tiêu nói: “Đưa đồ cho em, anh đi đi.”

Trình Miễn do dự rồi nói: “Ở đây chờ anh.”

Hà Tiêu gật đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bọn họ hôn

chuyện ở một khoảng cách không xa.

Có lẽ là ông nội của Trình Miễn và bạn chiến đấu cũ. Trong lòng Hà

Tiêu lặng lẽ nghĩ. Lúc cô còn ở đại viện lữ đoàn tên lửa đã nghe nói ông nội
anh ở một đại viện quân khu tại thủ đô, chẳng qua là cô không bao giờ hỏi,
anh cũng chưa từng đề cập đến. Chỉ sợ là bây giờ anh vẫn như cũ, bởi vì
trong xương tủy chung quy Trình Miễn là người kiêu ngạo.

Nghĩ đi nghĩ lại Hà Tiêu lại nhớ đến dáng vẻ thuở nhỏ năm nào,

đương trong lúc xuất thần thì Trình Miễn đã trở lại: “Ông nội của anh và
một bạn chiến đấu cũ đã hơn một năm rồi không gặp.”

Theo bản năng Hà Tiêu quay lại nhìn thoáng qua, thấy hai người già

vẫn còn đang nhìn về phía bọn họ. Thấy cô quay đầu còn cười cười với cô,
giống như là cố ý nhìn chăm chăm vào cô. Hà Tiêu ngại ngùng xoay người,
ánh mắt đối nhau với Trình Miễn, khẽ giọng hỏi: “Sao bọn họ cứ nhìn em
mãi thế?”

Trình Miễn nhìn lại hai người già, rồi nói: “Có lẽ…… là bởi vì bọn họ

cho rằng em là bạn gái của anh.”

Bạn gái?

Hà Tiêu hơi ngây ra: “Anh nói đùa gì vậy?”

“Không có nói đùa.” Trình Miễn kéo lại cô quay người muốn đi, vô

cùng nghiêm túc lặp lại, “Anh không có nói đùa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.