8
Bà lại mơ giấc mơ
đó đã hai đêm nay. Các y tá nói với bà đó là hiệu
ứng từ loại thuốc bà đang dùng. Hóa chất làm não bà u mê. Sau nhiều ngày
ở bệnh viện, tất nhiên bà sẽ gặp những giấc mơ đáng sợ. Ai chẳng thế,
không cần lo lắng. Những giấc mơ rồi chúng sẽ qua đi.
Nhưng buổi sáng hôm đó, Nina Voss nằm trên giường của mình trong
phòng SICU, những giọt nước mắt tràn mi, bà biết những giấc mơ sẽ không
bao giờ mất đi, không bao giờ. Nó là một phần của bà, như trái tim này, giờ
nó là một phần của bà.
Một cách nhẹ nhàng, bà đặt tay lên ngực. Đã hai ngày kể từ ca phẫu
thuật, mặc dù vết khâu đã bớt đau nhưng thỉnh thoảng nó vẫn nhói lên làm
bà tỉnh giấc giữa đêm, như một sự nhắc nhở về món quà mà bà đã được
nhận.
Đó là một trái tim khỏe mạnh, bà biết vậy ngay sau khi bà tỉnh dậy. Suốt
những tháng bị bệnh, bà quên mất cảm giác có một trái tim khỏe mạnh, cảm
giác đi bộ mà không cần thở gấp gáp, để cảm thấy nhịp đập mạnh mẽ, ấm
áp. Bà thấy những ngón tay đang hồng hào. Bà đã bị bệnh quá lâu, chờ chết
quá lâu, và đã chấp nhận cái chết. Cuộc sống là cái gì đó lạ lùng với bà.
Nhưng giờ thì bà thấy được cuộc sống bằng chính đôi tay của mình, có thể
cảm thấy nó trên từng đầu ngón tay.
Và cảm thấy nhịp đập của trái tim.
Nhưng bà chưa bao giờ cảm thấy nó thuộc về bà, chưa bao giờ và có lẽ
không bao giờ.