MÙA GẶT - Trang 53

Từ đó trở đi trong suốt cuộc đời mình, ngày nào họ cũng ở bên nhau

không rời. Ai nhìn vào cũng phải ghen tị với tình cảm họ dành cho nhau.

- Em biết… - Bà thì thầm - Em biết là… trong thời gian … thời gian em

ở bệnh viện… anh đã túc trực bên giường của em. Em biết chứ.

- Biết cái gì hả em yêu?

- Em biết là anh sinh ra chỉ để dành cho em thôi - Nói rồi bà mở mắt và

mỉm cười với ông. Sau đó bà nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh chảy
dài trên má ông. Nhưng Victor chưa bao giờ khóc. Hay nói đúng hơn chưa
bao giờ bà nhìn thấy ông khóc, ít nhất là trong suốt hai mươi lăm năm họ
chung sống. Trong mắt bà, Victor luôn là một người mạnh mẽ, một người
đàn ông dũng cảm. Bây giờ khi nhìn vào khuôn mặt thân thương của ông,
bà nhận ra rằng bà đã sai, hoàn toàn sai.

- Victor! - Bà vừa nói vừa nắm chặt tay ông - Anh không được sợ. Anh

phải coi đó là chuyện hết sức bình thường.

Đột nhiên, ông rút tay ra, thoăn thoắt lau nước mắt trên mặt với vẻ giận

dữ.

- Anh sẽ không để chuyện này xảy ra đâu. Anh sẽ không mất em và

không chịu đựng được điều đó.

- Tất nhiên là anh sẽ không bao giờ mất em.

- Không. Chỉ như thế thôi chưa đủ. Anh muốn em ở đây với anh, anh

muốn sống với em đến đầu bạc răng long. Em phải sống cùng anh. Sống
cùng anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.