MÙA GẶT ĐỎ - Trang 112

“Tôi muốn anh quên những chuyện mà tôi đã nói với anh tối qua đi.

Chờ chút đã. Chờ đến khi tôi bình tĩnh lại đã. Dan đã đúng. Tôi không
nên phản bội Max như vậy. Điều đó thật hết sức đê tiện. Dù sao thì,
chủ yếu là anh muốn chơi Noonan, phải không? Ồ, nếu anh tỏ ra tử tế
và bỏ qua cho Max lần này, tôi sẽ cho anh biết những chuyện dơ bẩn
của Noonan, đủ để anh có thể tống ông ta đi tù mọt gông. Anh muốn
vậy, đúng không? Và anh quá quý tôi nên không thể lợi dụng tôi,
không thể sử dụng những thông tin mà tôi đã vô ý tiết lộ khi tôi đang
phát điên lên với Max, phải không?”

“Câu chuyện dơ bẩn của Noonan là gì?” Tôi hỏi.
Cô ta sờ nắn bắp tay của tôi và thì thầm, “Anh hứa chứ?”
“Chưa hẳn.”
Cô ta bĩu môi với tôi và nói:
“Nói thật, tôi rời bỏ Max luôn rồi. Anh không có quyền biến tôi

thành kẻ phản bội.”

“Còn Noonan thì sao?”
“Hứa trước đi.”
“Không.”
Cô ta thọc ngón tay vào cánh tay tôi và lạnh lùng hói: “Anh đã tới

chỗ Noonan rồi đúng không?”

“Ờ.”
Cô ta buông cánh tay tôi ra, cau mày, nhún vai và nói bằng giọng ủ

rũ:

“Vậy, tôi có thể giúp gì đây?”
Tôi vừa đứng dậy thì một giọng nói vang lên:
“Ngồi xuống.”
Đó là chất giọng khàn khàn… của Thaler.
Tôi quay người và thấy hắn đang đứng ở cửa phòng ăn, với một

khẩu súng lớn trên bàn tay nhỏ bé. Một gã đàn ông mặt đỏ với vết sẹo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.