MÙA GẶT ĐỎ - Trang 127

XV

Quán trọ Cedar Hill

K

hoảng quá trưa một chút, Mickey Linehan gọi tới để đánh thức

tôi.

“Chúng tôi tới rồi.” Cậu ta nói với tôi. “Không có ai ra đón sao?”
“Chắc là bị đem treo cổ hết rồi. Mau đến khách sạn đi. Phòng 537.

Đừng giới thiệu lý do của chuyến thăm này.”

Tôi vừa thay đồ xong thì họ tới.
Mickey Linehan là một gã béo ục ịch với hai vai nhão nhoẹt cùng

một thân hình thiếu cân đối đến mức tưởng như sắp gục xuống đến
nơi. Đôi tai của cậu ta trông như một đôi cánh màu đỏ, đi kèm nụ cười
ngờ nghệch đặc trưng trên khuôn mặt tròn. Trông cậu ta như một diễn
viên hài, và đúng là cậu ta đã từng có thời như vậy.

Dick Foley là một gã loắt choắt người Canada, khuôn mặt lạnh lùng

cáu kỉnh. Cậu ta mang giày đế cao, khăn tay lúc nào cũng đượm mùi
nước hoa và luôn kiệm lời hết mức có thể.

Cả hai đều là những người được việc.
“Bố Già đã nói gì với hai người về công việc này rồi?” Tôi hỏi, sau

khi chúng tôi đã an vị trên ghế. Bố Già là giám đốc chi nhánh San
Francisco của Continental. Ông ấy còn được gọi là Pontius Pilate

*

, bởi

mỗi khi ông ấy mỉm cười là mỗi lần chúng tôi bị đóng đinh trên thập
giá dưới những nhiệm vụ cảm tử. Ông ấy là một người lớn tuổi, hiền
lành, lịch thiệp, nhưng cũng lạnh lùng không kém gì một sợi thừng
treo cổ. Chúng tôi vẫn thường đùa rằng ông ấy có thể thở ra băng vào
giữa tháng Bảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.