MÙA GẶT ĐỎ - Trang 17

Lão đã quá già và ốm yếu để có thể chịu được một cái bạt tai. Tôi

bật cười và nói:

“Bằng chứng.”
“Bằng chứng? Cậu cần gì? Cậu đã…”
“Đừng có ngu xuẩn như vậy.” Tôi ngắt lời lão. “Tại sao cô ta lại

muốn giết chồng mình cơ chứ?”

“Bởi vì nó là một ả Pháp lăng loàn! Bởi vì nó…”
Khuôn mặt khiếp đảm của gã thư ký xuất hiện sau cánh cửa.
“Cút ra khỏi đây!” Lão gầm lên và khuôn mặt kia biến mất.
“Cô ta có phải là người hay ghen không?” Tôi chất vấn trước khi

lão kịp la lên. “Và dù ông không gào lên thì tôi vẫn có thể nghe được
những gì ông nói. Chứng điếc của tôi đã được cải thiện đáng kể từ khi
bắt đầu được nếm hơi men.’

Lão đấm mạnh lên đùi, rồi hất chiếc cằm vuông vức về phía tôi.
“Giờ tôi đã già nua và ốm yếu”, lão nói một cách thận trọng,

“nhưng tôi vẫn đủ sức đứng dậy và đá cho cậu một cái.”

Tôi chẳng thèm bận tâm đến những lời lão nói và lặp lại câu hỏi:
“Cô ta có phải là người hay ghen không?”
“Có”, lão trả lời, không còn la hét nữa, “và độc đoán, và hư hỏng,

và lăng loàn, và tham lam, và hèn hạ, và vô sỉ, và dối trá, và ích kỷ, và
cực kỳ xấu xa… Con khốn đó cực kỳ xấu xa!”

“Có lý do nào giải thích cho sự ghen tuông mù quáng của cô ta

không?”

“Tôi hy vọng là có.” Lão cay đắng nói. “Tôi không muốn nghĩ rằng

con trai tôi lại chung thủy với vợ mình. Mặc dù khả năng cao là thế.
Nó sẽ làm thế.”

“Nhưng động cơ nào đã khiến cô ta giết chồng chứ?”
“Động cơ nào ư?” Lão lại gầm lên. “Không phải tôi vừa nói cho cậu

rằng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.