MÙA GẶT ĐỎ - Trang 197

“Giờ thì không được.” Tôi đáp. “Có lẽ hết buổi chiều cũng không.”
“Vậy hãy đến tìm Peak khi nào anh rảnh.”
Tôi đồng ý. O’Marra và bạn đồng hành của cậu ta lái xe vào phố

Green. Tôi cuốc bộ về phía Nam chừng khoảng trăm mét đế đến tòa
nhà Rutledge.

Khi vừa đặt chân lên bậc thang ọp ẹp đầu tiên, thứ gì đó đã khiến tôi

buộc phải dừng lại để quan sát.

Nó nằm trong góc tối dưới tầng trệt. Đó là một chiếc giày. Nó đang

nằm ở một vị trí không thích hợp với một chiếc giày chút nào.

Tôi bước xuống bậc thang và đi về phía chiếc giày. Giờ tôi có thể

thấy một bên mắt cá chân và gấu của một chiếc quần màu đen ở trên
giày.

Điều đó giúp tôi chuẩn bị tinh thần vững vàng.
Tôi thấy ông Charles Proctor Dawn đang nằm co quắp giữa hai cây

chổi, một chiếc giẻ lau và một cái xô trong hốc tường dưới cầu thang.
Hàm râu kiểu Van Dyke của ông ta bị nhuộm đỏ bởi máu chảy ra từ
vết chém ngang trên trán. Đầu ông ta bị vặn tréo ra sau và cổ thì tất
nhiên là gãy rời.

Tôi nhắc lại điều Noonan từng nói, “Điều gì phải đến thì sẽ đến”,

rồi cẩn trọng kéo vạt áo của người quá cố sang bên, lục lọi túi trong
của ông ta, rút ra một quyển sổ màu đen và một tập giấy rồi nhét
chúng vào túi mình. Tôi buộc phải lật xác ông ta lên để có thể kiểm tra
những túi còn lại, nhưng tôi chẳng bận tâm đến chuyện đó. Dù vậy, tôi
cũng chẳng tìm thấy thêm gì nữa.

• • •

Năm phút sau, tôi về đến khách sạn, đi vào qua cửa bên để tránh

Dick và Mickey đang ngồi chờ ở sảnh và bước vào thang máy.

Vào tới phòng, tôi ngồi xuống và kiểm tra những thứ vừa tìm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.