MÙA GẶT ĐỎ - Trang 41

quanh Thaler và Willsson, còn cô ta thì luôn chuyển nó sang số tiền
mà cô ta xứng đáng được nhận. Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy cho
đến khi chai rượu cạn sạch. Đồng hồ của tôi chỉ một giờ mười lăm.

Cô ta nhai một miếng vỏ chanh và lặp lại lần thứ ba hay bốn chục gì

đó:

“Anh có mất gì đâu. Sao anh phải quan tâm chứ?”
“Vấn đề không phải là tiền”, tôi nói, “mà là nguyên tắc.”
Cô ta nhìn tôi đầy ẩn ý và đặt ly rượu xuống nơi mà cô ta nghĩ là

mặt bàn, nhưng lệch tận hai chục phân. Tôi không nhớ ly rượu đã vỡ
hay có chuyện gì khác đã xảy ra với nó. Tôi chỉ nhớ rằng mình đã cảm
thấy hào hứng trước việc cô ta hụt mất cái bàn.

“Dù sao thì”, tôi chuyển chủ đề, “tôi không chắc liệu điều cô định

nói với tôi có thực sự quan trọng hay không. Có thể không có nó cũng
chẳng sao.”

“Cũng được thôi, nhưng đừng quên rằng trừ tên hung thủ ra thì tôi

là người cuối cùng trông thấy anh ta còn sống.”

“Sai rồi.” Tôi đáp. “Vợ anh ta đã nhìn thấy anh ta bước ra ngoài, bỏ

đi và ngã xuống.”

“Vợ anh ta ư?”
“Đúng vậy. Cô ta ngồi trong chiếc xe nhỏ dưới phố.”
“Làm sao cô ta biết được rằng anh ta đã đến đây?”
“Cô ta nói rằng Thaler đã gọi và bảo chồng cô ta đang tới đây với

tấm séc.”

“Anh đang cố gạt tôi.” Người phụ nữ nói. “Max không thể biết

chuyện này.”

“Tôi đang nói cho cô biết điều mà cô Willsson đã kể với Noonan và

tôi.”

Người phụ nữ nhổ ra sàn nhà phần còn lại của miếng vỏ chanh, vò

đầu bứt tai và đập bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.