MÙA GẶT ĐỎ - Trang 92

“Vì sau đó tôi sẽ chẳng còn lý do gì để bán đứng Max?”
“Không. Bởi vì tôi đã chứng kiến cô bạo hành anh ta.”
“Chuyện đó nghe chẳng xuôi tai chút nào.” Cô ta nói. “Tôi là người

gây chuyện cơ mà.”

“Anh ta yêu cô, và đây không phải lần đầu tiên cô khiến một kẻ rơi

vào lưới tình. Anh ta biết rằng mình không thể động tay động chân với
cô. Nhưng rõ ràng anh ta không thể thoải mái với việc bị một gã khác
trông thấy cô tát vào mặt mình.”

“Tôi từng nghĩ là tôi hiểu đám đàn ông”, cô ta rên rỉ, “nhưng, Chúa

ơi, tôi chẳng hiểu gì sất. Họ là lũ điên, tất cả bọn họ.”

“Vậy nên tôi mới mạnh tay, để giữ lại cho anh ta chút tự trọng. Cô

biết không, hãy đối xử với anh ta như một người đàn ông, thay vì một
kẻ sa cơ lỡ vận dễ dàng bị những cô gái tát.”

“Anh nói sao cũng được.” Cô ta thở dài. “Tôi bỏ cuộc. Chúng ta nên

uống thì hơn.”

Chúng tôi tiếp tục uống. Tôi bảo:
“Cô đã nói rằng cô sẽ hợp tác với tôi nếu được chia một phần số

tiền của Willson. Tôi đồng ý.”

“Bao nhiêu?”
“Một khoản xứng đáng với công sức của cô.”
“Nghe chừng không chắc chắn cho lắm.”
“Sự hợp tác của cô cũng vậy thôi, theo những gì tôi thấy.”
“Vậy sao? Tôi có thể cho anh nhiều thứ, anh giai ạ, rất nhiều, và

đừng nghĩ rằng có gì mà tôi không thể. Tôi là người biết mọi thứ về
Poisonville.” Cô ta nhìn xuống đầu gối đi tất xám của mình, giơ một
chân về phía tôi và kêu lên giận dữ, “Nhìn xem. Lại một cái nữa bị
bục. Tôi biết phải làm gì đây? Thề có Chúa! Tôi sẽ đi chân đất.”

“Chân cô to quá.” Tôi bảo cô ta. “Chúng làm cho vai bị căng quá

mức.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.