MÙA HÈ - Trang 107

động chầm chậm, nổi vọt lên một cuộn giấy nhũ vàng mang dòng chữ viết
“Washington vượt qua Delaware”, nó băng qua vô số tượng anh hùng lấp
lánh ánh vàng nghiêm nghị và khổng lồ, hai tay khoanh trong tư thế nghiêm
khắc.

Một tiếng “ồ-ồ-ồ” kéo dài từ khán giả: cái bục kêu răng rắc và rung rinh

làm họ cực kỳ sợ hãi. “Ô ô... i” Charity thở hắt ra: nàng quên mình đang
đâu, cũng quên luôn là có Harney bên cạnh. Hồn vía nàng dường như bị
bắn lên tận các vì sao.

Cảnh tượng không còn nữa và bóng đêm xuât hiện. Trong sự tối tăm mờ

mịt, nàng cảm thấy đầu mình bị ôm chặt bởi hai bàn tay: mặt nàng bị kéo
ngửa ra sau và môi của Harney đặt trên môi nàng. Với sự sôi nổi thình lình,
anh ta choàng hai cánh tay quanh nàng, giữ đầu nàng tựa vào ngực mình
trong khi nàng hôn lại anh ta những nụ hôn. Một Harney chưa được biết,
nay tự tiết lộ bản thân mình, một Harney đã chế ngự được nàng và trên
người đó nàng cảm thấy mình chiếm hữu được một quyền lực khó hiểu
mới.

Nhưng đám đông đang bắt đầu rời chỗ, và anh ta phải buông nàng ra.

“Đi nào!” - anh ta nói bằng giọng bối rối. Anh ta bò trên mặt bục, và đưa
cánh tay lên chụp lấy nàng khi nàng nhảy xuống. Anh ta choàng tay mình
vòng ngang eo nàng, giữ chặt nàng khỏi đám người đang lao xuống. Nàng
níu cứng anh ta, không nói nên lời, hoan hỉ, như thể tất cả đám đông và sự
hỗn độn xung quanh họ chỉ là những điều vô nghĩa làm khuấy động không
gian.

“Đi thôi” - anh ta lặp lại - “chúng ta phải cố gắng đón được xe điện.”

Anh ta kéo nàng đi, nàng theo sau và vẫn còn chìm trong giấc mộng. Họ đi
như thể chỉ có họ mà thôi trong tâm trạng cực kỳ hạnh phúc, không cần
thấy người ta chen lấn từ mọi phía. Nhưng khi họ đến, xe điện đã sẵn sàng
rời bến, sân ga đông nghẹt hành khách. Những chiếc xe chờ phía sau đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.