MÙA HÈ - Trang 109

chung cùng ông. Ông Royall nhìn thấy Charity ngay lập tức và liếc sang
Harney mà cánh tay anh ta còn choàng qua người nàng. Ông đứng nhìn
trừng trừng vào họ và cố gắng làm chủ đôi môi già nua của mình đang run,
rồi ông tự lấy lại vẻ đường bệ và vung tay ra.

“Đồ gái điếm – khốn kiếp - đồ điếm thối không nón, mày!” - ông ta phát

âm từng tiếng một.

Có tiếng cười gào thét từ nhóm người chếnh choáng hơi men và Charity

vô tình đưa hai bàn tay lên đầu mình. Nàng nhớ lại nàng đã để rơi nón từ
trên đùi mình khi nàng nhảy khỏi bục. Thình lình nàng tự thấy hình ảnh của
mình, không nón, tóc tai bù xù với một cánh tay đàn ông quanh mình,
đương đầu với nhóm người say xỉn dẫn đầu bởi người bảo hộ mình có
gương mặt rất đáng thương. Hình ảnh này đong đầy trong nàng sự xấu hổ.
Nàng đã biết các thói quen của ông Royall từ lúc nàng còn thơ ấu: trước khi
nàng đi ngủ, nàng thấy ông ta ngồi ủ rũ trong văn phòng, với một cái chai
khuỷu tay; hay lúc về nhà từ Hepburn hay Springfield, ông thường nặng nề,
cáu gắt do việc kinh doanh không thuận lợi, nhưng ý tưởng gia nhập công
khai với một băng nhóm con gái mang tai tiếng và những kẻ rong chơi lêu
lổng là một nỗi lo sợ mới đối với nàng.

“Ôi!” - nàng thở hắt ra đau khổ và vùng khỏi vòng tay của Harney, nàng

đi thẳng đến ông Royall.

“Ông về nhà với tôi - ông về nhà ngay với tôi!” - nàng nói với một giọng

trầm nghiêm nghị, như thể nàng chưa nghe lời chửi bới của ông. Một trong
những cô gái nói lớn: “Này, nó muốn bao nhiêu tên đồ tể nữa đây?”

Có một chuỗi cười khác, rồi họ dừng lại tò mò. Suốt khoảng thời gian đó

ông Royall vẫn nhìn chằm chằm vào Charity. Hồi lâu ông mấp máy môi:
“Tao nói, mày - đ. m. - đồ điếm!” ông lặp lại rành rọt, rồi tự mình đứng
thẳng lên bên vai của Julia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.