MÙA HÈ - Trang 115

công bố cho thế giới biết rằng sự thầm lén của nàng phải bị lương tâm phán
xét.

Nàng đã không nghĩ những điều này một cách rõ ràng được, đơn giản là

nàng bị cuốn đi bởi những nỗi thống khổ của mình mà thôi. Nàng không
bao giờ muốn gặp lại bất cứ người nào mình quen biết, nhất là nàng không
muốn gặp Harney.

Nàng leo lên con đường đồi phía sau nhà rồi xuyên qua rừng cây bằng

con đường tắt dẫn đến con đường Creston. Bầu trời màu chì treo lủng lẳng
trên các cánh đồng, và trong rừng thì cây côi đứng yên, không có gió,
nhưng nàng lao tới, nôn nóng vọt ra con đường ngắn nhất để đến Núi.

Để làm việc đó, nàng phải đi theo đường Creston một vài dặm. Giờ đây

nàng chỉ cách làng có nửa dặm, nàng đi rất nhanh vì sợ gặp phải Harney.
Nhưng ở đằng kia không có dấu hiệu nào của anh ta. Khi nàng đến gần ngã
ba đường thì nàng thấy những sườn với một cái lều trắng rộng dựng xuyên
qua chòm cây gần bên lề đường. Nàng cho rằng nó là lều của gánh xiếc đã
đến đó vào ngày mùng bốn, nhưng khi nàng đến gần thì thấy một bảng hiệu
to đề chữ “Gospel Tent” (Lều Chân lý). Bên trong dường như không có ai,
nhưng rồi một người đàn ông trẻ trong chiếc áo lông lạc đà đen, tóc thẳng
rẽ hai bên rủ xuống trên một gương mặt trắng tròn bước ra từ vạt lều và
mỉm cười rồi tiến thẳng về phía nàng.

“Này cô em, Chúa lòng lành biết tất cả mọi sự. Sao cô em không vào

trong và thú tội trước Người?” - ông ta vừa nói bóng gió vừa để tay ông ta
trên cánh tay nàng.

Charity giật mình lùi lại phía sau và đỏ mặt. Trong một lúc nàng nghĩ

nhà truyền giáo chắc đã nghe báo cáo về cảnh tượng ở Nettleton; rồi nàng
thấy thật vô lý hết sức về điều phỏng đoán này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.