MÙA HÈ - Trang 130

Chuông xe đạp của anh ta vang lên inh ỏi trong con đường nhỏ, thoáng

chốc nàng đứng ở cổng và đôi mắt anh ta đang cười nhìn nàng. Họ đi ra bãi
cỏ dài, và đẩy cửa mở ra phía sau ngôi nhà. Lúc đầu căn phòng có vẻ khá
tối, họ phải dò dẫm tay trong tay tìm đường. Qua khung cửa sổ, bầu trời có
vẻ sáng hơn, một ngôi sao le lói trên đó giống như một con đom đóm đậu
trên bó hoa cúc dại trong bình hoa bằng đất nung.

Harney đang giải thích: “Có rất nhiều việc phải làm trong những phút

cuối, anh phải lái xe xuống Creston gặp một vài người đến với bác anh
trong buổi trình diễn.”

Anh ta ôm nàng trong vòng tay, hôn trên tóc và trên môi nàng.

Dưới sự ve vuốt của anh ta, mọi vật như chìm sâu trong sự vùng vẫy của

nàng và trở nên nở bùng ra như những đóa hoa dưới ánh mặt trời. Nàng
xoắn các ngón tay mình trong tay chàng, họ ngồi vai kề vai trong chiếc ghế
trường kỷ. Nàng không nghe anh ta xin lỗi vì đến trễ: sự vắng mặt của anh
ta có một ngàn mối nghi ngờ làm tan nát lòng nàng. Khi anh ta xuất hiện,
nàng không hỏi anh ta đã đi đâu, cái gì đã làm anh ta trễ hẹn, ai đã giữ chân
anh ta. Dường như những nơi anh ta ở, những người đã ở cùng anh ta phải
cố gắng sống khi anh ta rời xa họ, cũng giống như nàng bị treo lơ lửng vì
việc anh ta vắng mặt.

Bây giờ, anh ta tiếp tục nói với nàng một cách liến thoắng, vui vẻ, phàn

nàn về sự trễ hẹn của anh ta. Anh ta càu nhàu về thời gian bị bắt buộc của
mình. Anh ta cũng nhái cái giọng lo âu thương người của cô Hatchard một
cách khôi hài. “Bác ấy nài nỉ ngài Miles mời ông Royall đọc diễn văn ở
sảnh đường thành phố ngày mai. Anh vừa mới biết đây thôi.” Charity im
lặng, và anh ta nói thêm: “Sau cùng, có lẽ nó sẽ ổn. Không ai khác có thể
làm việc đó tốt hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.