MÙA HÈ - Trang 167

Chương 16

Mưa tạnh và một giờ sau, khi nàng bắt đầu ra đi thì ánh sáng mặt trời

chan hòa trên những cánh đồng.

Sau chuyến ra đi của Harney, nàng đã trả chiếc xe đạp về chủ của nó

Creston, và nàng không chắc có thể đi bộ suốt đường dài lên Núi. Ngôi nhà
hoang nằm trên con đường đó, nhưng những ý tưởng trong đêm làm nàng
không thể chịu đựng nổi, và nàng nghĩ sẽ cố gắng đến Hamblin, nơi nàng
có thể ngủ lại trong nhà gia súc bằng gỗ nếu sức mạnh giúp nàng đi đến đó.
Những kế hoạch được vạch ra một cách cẩn thận. Trước khi ra đi nàng bắt
mình phải cố uống một ly sữa và ăn một miếng bánh mì, rồi nàng bỏ vào
cái túi vải một gói nhỏ sô-cô-la mà Harney luôn mang theo trong cái túi để
ở xe đạp. Nàng nghĩ, trên tất cả mọi thứ là phải giữ gìn sức khỏe để nàng
đến nơi mình mong muốn mà không bị phát giác.

Từng dặm từng dặm đường cũ bỏ lại phía sau, mà trên đó nàng rất

thường khi bay tới người yêu. Khi nàng đến ngã ba nơi con đường đi vào
rừng phân nhánh từ quốc lộ, nàng nhớ lại căn lều của nhóm giảng dạy Phúc
âm - giờ vẫn đứng trong chòm cây và nàng bắt đầu thấy lo sợ khi người
truyền giáo mập mạp đã nói trước đây: “Chúa lòng lành biết tất cả mọi sự.
Hãy đến và thú nhận tội lỗi.” Bây giờ trong nàng không có một ý nghĩ tội
lỗi nào, mà chỉ có một mong muốn là bảo vệ bí mật của nàng khỏi những
đôi mắt xoi mói, và sẽ bắt đầu lại cuộc sống giữa những người quê mùa
trong cái làng mà không ai biết đến. Sự thôi thúc không hình thành trong
tâm trí nàng: nàng chỉ biết mình phải cứu lấy đứa bé và ẩn mình một nơi
nào đó mà không ai có thể đến để quấy rầy mẹ con nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.