MÙA HÈ - Trang 36

mình: “Mình vui vì không thèm ngồi trong cái hầm mộ cũ kỹ này nữa,
trong khi những người khác thì ở ngoài kia dưới ánh nắng mặt trời!”. Với
vẻ ghê tởm, nàng nhìn những dãy sách cáu bẩn, tượng nữ thần Minerva có
cái mũi cừu trên cái bệ màu đen, và một hình nổi của người trai trẻ có
gương mặt đôn hậu treo phía trên bàn mình. Nàng nghĩ mình phải lấy cuộn
ren và danh mục thư viện từ trong ngăn kéo, rồi đi thẳng đến nhà cô
Hatchard để báo cho cô ta biết sự từ chức của mình. Nhưng bất chợt sự cô
đơn bao la trùm lên nàng, nàng ngồi xuống và gục mặt lên bàn. Trái tim
nàng tan nát bởi cuộc sống cay nghiệt: “cái sinh vật” đầu tiên đã đến và đưa
nàng ra khỏi vùng hoang vu nay lại mang đến cho nàng niềm thống khổ
thay vì niềm vui. Nàng không khóc, những giọt lệ khó tuôn ra, nhưng
những cơn bão táp ào ạt đến trong lòng nàng. Khi nàng ngồi ở đó, trong
nàng nhói lên và cảm thấy đời mình thật tiêu điều, thật tồi tệ và thật không
thể nào chịu đựng được.

“Có bao giờ mình như thế này đâu , cái gì đã làm mình tổn thương thế?”

- nàng rên rỉ và ấn các ngón tay lên mí mắt đang sưng lên vì khóc.

“Mình sẽ không - Mình sẽ không đến đó giống như kẻ hoảng sợ!” - nàng

thì thầm, ngẩng đầu lên, vuốt ngược mái tóc đen ra sau như thể nó đang
làm nàng nghẹt thở. Nàng mở ngăn kéo, lôi ra quyển ghi chép và quay ra
hướng cửa. Khi nàng mở cửa thì chàng trai trẻ từ trong nhà cô Hatchard
đến, vừa đi vừa huýt sáo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.