MÙA HÈ - Trang 48

hay một trong những chàng trai nhà Sollas, tự nhiên nàng thấy bồn chồn rồi
cơn thờ ơ lại tái phát.

Bây giờ nàng biết cái ý nghĩa của sự khinh bỉ và sự miễn cưỡng. Nàng

biết mình “có giá” khi Lucius Harney ngập ngừng trong lời nói và đỏ mặt
lúc nhìn nàng lần đầu tiên khi anh ta tựa mình trên chiếc bàn của nàng.
Nhưng một sự e thẹn khác nảy sinh, nàng sợ người ta phát hiện ra kho tàng
hạnh phúc bí mật của mình. Nàng không cảm thấy hối tiếc vì để cho những
người hàng xóm nghi ngờ nàng “đi với” một người đàn ông trẻ tuổi từ
thành phố đến, nhưng nàng không muốn tất cả những người nhà quê biết
nàng đã trải qua bao nhiêu giờ khắc trong những ngày dài của tháng sáu.
Nàng lo sợ nhất về những lời bàn tán không thể tránh được đó sẽ đến tận tai
ông Royall.

Theo bản năng, Charity biết không có việc gì qua khỏi đôi mắt yên lặng

dòm ngó của người đàn ông mà nàng sống chung cùng một mái nhà. Nàng
cảm thấy nàng phải trả giá cho những gì nàng đã nói trắng trợn với ông
Royall. Trả giá thế nào thì nàng chưa biết nhưng nỗi sợ thì tăng lên. Nếu
nàng chấp nhận sự để ý của một trong những chàng trai trẻ trong làng, nàng
sẽ ít lo sợ hơn vì ông Royall không thể ngăn nàng lập gia đình nếu nàng
quyết định. Nhưng mọi người biết nàng “đã đi với một thanh niên thành
phố thì lại khác. Rồi mọi người trong làng sẽ cho nàng là nạn nhân của một
sự liều lĩnh hiểm nghèo. Và nỗi lo ông Royall can thiệp vào vừa làm tăng
thêm niềm vui vào những giờ phút mà nàng được ở bên chàng trai trẻ
Harney, vừa làm cho nàng ngượng khi bị thấy đi chung với anh ta.

Khi anh ta đến, nàng nhổm gối lên, soải hai cánh tay trên đầu nàng với

điệu bộ lười nhác trong cái cách bày tỏ con người mình đang hoàn toàn
thoải mái.

“Tôi sẽ đưa anh đến ngôi nhà trên kia dưới Porcupine.” - nàng tuyên bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.