MÙA HÈ - Trang 64

Mưa vẫn rơi, nhưng họ không còn nhận ra nó vì không khí trong lành

giống như nhựa thơm quyện trên gương mặt họ. Những cụm mây nổi lên và
vỡ ra, và giữa những rìa của chúng ánh sáng đổ xuống những thung lũng
xanh xa xa. Harney tháo dây ngựa, họ chạy trong cơn mưa đã giảm và
chẳng mấy chốc thì mặt trời ló dạng.

Trong một lúc lâu Charity im lặng và người đồng hành cũng không nói

gì. Nàng len lén nhìn nghiêng anh ta, nó âm u hơn ngày thường, như thể là
anh ta cũng bị ám ảnh bởi những gì mà họ đã thấy. Rồi nàng chợt mở
miệng: “Những người đằng sau kia là loại người mà từ đó tôi đến. Tất cả
những gì mà tôi biết thì họ có thể là họ hàng của tôi.” Nàng không muốn
anh ta nghĩ nàng cảm thấy sầu muộn khi kể cho anh ta nghe về câu chuyên
của mình.

“Ôi những sinh vật đáng thương!” - anh ta đáp lời - “Tôi tự hỏi tại sao họ

xuống sống trong “cái lỗ” khốn khổ đó.”

Nàng cười mỉa mai: “Để tốt hơn cho họ chứ sao! Ở trên Núi thì tồi tệ

hơn. Bash Hyatt lấy con gái của người nông dân mà từng là chủ ngôi nhà
màu nâu. Tôi nghĩ, chính là người đàn ông bên lò sưởi đó.”

Harney dường như không tìm được gì để nói và nàng tiếp tục: “Tôi thấy

anh rút ra một đô la để cho người đàn bà đáng thương đó. Nhưng sao lại cất
lại vào túi?”

Anh ta đỏ mặt, và chồm mình ra phía trước để quất nhẹ vào một con ruồi

đầm lầy đang đậu trên cổ con ngựa. “Tôi không chắc...”

“Có phải vì anh biết họ là họ hàng tôi và nghĩ tôi sẽ xấu hổ khi thấy anh

cho tiền họ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.