MÙA HÈ - Trang 71

câu chuyện hôm trước ngày họ khởi hành đến ngôi nhà màu nâu. Ông
Royall ngồi cạnh nàng, ghế ngả ra phía sau, đôi ủng đen rộng của ông ta
gác lên một thanh rào chắn. Tóc bạc rối bù dựng đứng trước trán giống như
cái mào của một con chim đang giận dữ, và đôi má nâu như da thuộc thì
nổi lên những đường gân như máu. Charity biết rằng những vết đỏ đó là
dấu chỉ của một sự bùng nổ.

Đột nhiên ông ta nói: “Bữa ăn tối đâu? Bộ Verena Marsh lại ăn lén bánh

ngọt sô đa nữa hả?”

Charity giật mình kinh hãi nhìn ông: “Tôi đoán bà ta chờ ông Harney.”

“Ông Harney, bà ta chờ hả? Tốt nhất là bà ta nên dọn chén đĩa lên đây.

Hắn ta sẽ không đến đâu.” Ông Royall đứng lên đi ra cửa và gọi lớn bằng
cái giọng có thể làm thủng màng nhĩ của bà già: “Mang bữa ăn tối lên đây,
Verena.”

Charity phát run lên vì sợ. Có một cái gì đó đã xảy ra - nàng tin chắc như

vậy - và ông Royall biết nó là cái gì. Nhưng Charity sẽ không thèm tỏ ra lo
âu để ông không lên mặt. Nàng vẫn ngồi vào chỗ như thường lệ, và ông
ngồi đối diện, rót ra một tách trà đặc trước khi đẩy bình trà sang cho nàng.
Verena mang món trứng bác lên và ông cho một ít vào đĩa của mình. “Em
sẽ ăn một ít chứ?” - ông ta hỏi. Charity nhổm người lên và bắt đầu ăn.

Trong giọng nói của ông Royall: “Hắn sẽ không đến đâu” đối với nàng

dường như là điềm gở. Nàng thấy ông ta bỗng trở nên ghét Lucius Harney
và nàng đoán được nguyên nhân gây nên sự thay đổi tình cảm này. Nhưng
nàng không có cách chi tìm ra hành động thù địch nào để làm chàng trai
lánh xa như vậy. Có lẽ ông Royall đơn giản chỉ muốn nàng không gặp lại
chàng trai sau cái lần đi đến ngôi nhà màu nâu và lái xe ngựa về nhà muộn.
Nàng ăn bữa tối xong với sự tỏ ra thờ ơ nhưng biết tỏng tòng tong rằng ông
Rorall đang quan sát nàng và sự lo âu của nàng không qua mắt được ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.