MÙA HÈ - Trang 82

“À, rồi, tôi biết rồi, chính ông? Tôi biết chính ông đã đuổi ông ta đi mà!”

Ông ngạc nhiên nhìn nàng. “Hắn đã nói thế với em sao? Tôi nghĩ hắn đã

hiểu.” - Ông Royall nói chậm rãi với những lúc ngập ngừng khó khăn -
“Tôi không nói tên em ra. Tôi chỉ nói với hắn rằng tôi không thể cho thuê
xe ngựa nữa và công việc nấu nướng thì quá nặng nề cho bà Verena. Tôi
đoán hắn ta là người hiểu chuyện. Dù sao đi nữa hắn đón nhận chuyện ấy
khá bình tĩnh. Hắn nói công việc của mình ở đây cũng xong rồi, và giữa
chúng tôi không có thêm một lời nào nữa. Nếu hắn nói việc đó với em một
cách khác đi thì đó là những lời không thật.”

Charity lắng nghe như bị thôi miên, người lạnh lên vì giận. Những gì dân

làng nói thì đôi với nàng không là gì cả nhưng tất cả như một khúc nhạc
trong giấc mơ của nàng.

“Tôi đã nói với ông là anh ta không nói gì với tôi. Tôi đã không nói

chuyện với anh ta tối qua.”

“Em không nói chuyện với hắn sao?”

“Không! Bởi vậy tôi không cần nghe những gì ông nói, nhưng có lẽ ông

cũng biết rõ. Những điều giữa chúng tôi không phải như cách ông và cả
những người trong làng này nghĩ. Anh ta tốt với tôi, anh ta là bạn tôi, và tất
cả là đột nhiên anh ta không đến nữa, và tôi biết việc này là do ông làm -
ông!” Tất cả ký ức không cam chịu của nàng về quá khứ bừng bừng đổ lên
ông. - “Vì vậy tôi đến đó đêm qua để xem ông đã nói gì với anh ta.” Chỉ có
vậy thôi.

Ông Royrall hít một hơi thở mạnh: “Nhưng nếu hắn không ở đó, vậy chớ

em làm gì ở đó suốt thời gian dài? Charity, làm ơn nói cho tôi biết đi. Tôi
phải biết để ngăn chặn lời đàm tiếu của họ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.