MÙA HÈ - Trang 84

Charity không nói. Dường như không có gì cay đắng hơn là nghe những

lời từ đôi môi như vậy.

Ông Royall nhổm lên khỏi ghế: “Nghe này, Charity Royall: một lần tôi

đã có ý tưởng đáng xấu hổ, và em đã làm cho tôi phải trả giá về việc ấy. Đó
không phải là huề nhau rồi hay sao?... Trong tôi luôn có một sự ức chế mà
tôi không làm chủ được nó, nhưng tôi lại hành động ngay với em vào lần
đó. Và em biết là tôi sẽ... Hãy tin tưởng tôi. Dù là tất cả sự khinh bỉ và chế
nhạo mà em dành cho tôi em vẫn luôn luôn biết là tôi yêu em trong cái cách
mà một người đàn ông yêu một người đàn bà đoan trang. Tôi hơn em nhiều
tuổi, nhưng tôi là người đứng đầu và gánh vác tất cả mọi việc nơi đây mà
mọi người đều biết, em cũng biết nữa. Tôi đã trượt chân một lần nhưng
không có lý do gì mà không bắt đầu lại. Nếu em đi với tôi, tôi sẽ làm việc
đó. Nếu em chịu lấy tôi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây để đến định cư ở một
tỉnh lớn nào đó, nơi có những người đàn ông và công việc, và nhiều thứ để
làm. Không quá trễ cho tôi để tìm một sự khởi đầu. Tôi có thể gặp được cơ
hội qua cái cách mà công chúng cư xử với tôi khi tôi đến Hepburn hay
Nettleton.”

Charity không làm một cử động nào. Không có gì trong lời cầu khẩn van

lơn của ông lọt vào tim nàng mà chỉ nghĩ những lời đó gây tổn thương và
làm héo hắt mình mà thôi. Nhưng sự mệt mỏi tăng lên đã kiềm chế nàng
lại. Ông đang nói vấn đề gì vậy? Nàng thấy cuộc sống cũ đã khép nàng lại
và khó lòng chú ý đến hình ảnh thay đổi mà ông đưa ra.

“Charity - Charity - nói em sẽ đồng ý nhé!” - nàng nghe ông thúc giục

bằng tất cả tình cảm trong giọng nói mà mấy năm qua ông đã không hề
dùng đến.

“Ồ, có ích gì trong tất cả việc này? Khi tôi rời khỏi đây mà không đi với

ông chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.