MÙA HÈ - Trang 83

Sự từ bỏ thảm hại cái quyền tối thượng của ông với nàng không làm

nàng cảm động: nàng chỉ cảm thấy bị xúc phạm do sự xía vào của ông mà
thôi.

“Ông không thể thấy rằng tôi không quan tâm bất cứ cái gì người ta nói

hay sao? Sự thật là tôi có tới đó để gặp anh ta, và anh ta ở trong phòng, còn
tôi thì đứng bên ngoài nhìn anh ta rất lâu, nhưng tôi không dám vào vì sợ
anh ta nói tôi theo đuổi anh ta.” - Nàng cảm thấy giọng nàng đứt đoạn, và
tập hợp chúng lại trong sự kháng cự sau cùng. “Chừng nào tôi còn sống, tôi
sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!” - nàng khóc.

Ông Royall không trả lời. Ông ngồi trầm tư với cái đầu gục xuống, hai

bàn tay gân guốc vịn lên hai tay ghế. Tuổi già dường như đổ xuống trên
ông ta khi mùa đông đến trên những ngọn đồi sau cơn bão táp. Hồi lâu ông
ngước lên.

“Charity, em nói em không quan tâm, nhưng tôi biết em là một cô gái

kiêu căng nhất và cuối cùng thì em muốn cho người ta nói những điều
chống lại em sao? Em có biết nhiều cặp mắt luôn dòm ngó em không? Em
là một cô gái xinh đẹp, thông minh hơn những đứa khác, và đó cũng đủ để
người ta ghen ghét rồi. Nhưng vẫn chưa hết, em không cho họ một cơ hội.
Bây giờ họ có nó rồi và họ sẽ sử dụng chúng. Tôi tin những gì em nói,
nhưng họ thì không. Chính bà Tom Fry nhìn thấy em đi vào và cả hai trong
số ba người nhìn thấy em bước ra. Em đã cùng với hắn suốt ngày trong
mọi ngày từ khi hắn đến đây và tôi là một luật sư, tôi biết khó lòng làm chết
đi sự vu khống.” Ông Royall dừng lại, nhưng nàng đứng yên không cho
ông bất cứ một dấu hiệu nào ưng thuận hay chú ý. “Hắn là người vui vẻ để
trò chuyện với nhau. Tôi thích có hắn ở đây. Những gã trai trẻ ở đây không
ai có được những may mắn như hắn. Nhưng có một điều xưa như trái đất là
rằng: nếu hắn “muốn em” trong cách đứng đắn thì hắn phải nói cho tôi
hay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.