MƯA SA GIÔNG - Trang 105

– Lộc Tú! Thực sự anh có nghĩ đến con không?
– Tại sao không! Anh kiếm tiền là cho con, cho ...
Ái Như lắc đầu:
– Không phải! Cho bản thân anh thôi. Tiền trong ngân hàng của em, anh
cũng mượn hết. Còn nữ trang cưới chẳng lẽ anh cũng mang đi bán?
– Vợ chồng lúc khó khăn em phải biết hy sinh chứ. Ái Như, cho anh mượn
đi, em để tủ nào, đưa chìa khóa cho anh lấy cho.
– Em đưa cho ba rồi.
Lộc Tú sửng sốt:
– Đưa cho ba? Tại sao đưa cho ba, đó là tài sản của em mà?
– Chưa bao giờ em nghĩ những gì em có là của em cả, nếu như không có
ba.
Và ba cũng vậy, của ba cũng là của em. Anh nên bán nhà máy về Sài Gòn.
– Không được! Anh không muốn bị ba kiểm soát, anh muốn tự do.
– Nếu như vậy, xin lỗi em không giúp gì được cho anh cả.
Lộc Tú bắt đầu nổi giận không giữ được bình tĩnh, nói như quát:
– Em để anh chết hay sao. Sở dĩ anh cưới em làm vợ là vì anh nghĩ em sẽ là
chỗ dựa cho anh. Nhưng em là ngơ trước những khó khăn của anh làm sao
anh và em có thể chung sống được nữa, Ái Như?
Nhìn vào điện thoại bên cạnh cô, Lộc Tú cười lạt:
– Cô đã phải lòng thằng Thống rồi, đúng không. Nó đã nói xấu gì tôi?
– Anh Thống chẳng bao giờ nói xấu anh.
Ái Như lạnh lùng:
– Bây giờ anh chịu thừa nhận nguyên do nào anh cưới em, đúng không?
Em đã lầm, ba năm chung sống, em cứ mong những gắn bó tình cảm vợ
chồng và những gì em làm cho anh, anh nghĩ lại và yêu em. Cho đến lúc
này thì em đã rõ, anh không hề yêu em.
– Không! Anh có yêu em ...
Lộc Tú quỳ xuống chân Ái Như, anh ôm cái chân tong teo của sau lớp vải
mỏng cô, tha thiết:
– Chúng ta là vợ chồng sao không yêu nhau được. Em đừng nghe bất cứ
những gì Nhật Thống nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.