MƯA SA GIÔNG - Trang 11

tự ti.
Một cô gái khuyết tật và kém sắc như cô, ai thèm yêu.
Lộc Tú chợt cầm tay Ái Như:
– Đi uống nước với anh nghen Như?
Lần này thì Ái Như quá run, cô để yên tay mình trong tay Lộc Tú:
– Anh ... muốn em đi uống nước với anh?
– Ừ! Đi nhé?
Ái Như muốn nói anh không sợ người ta nhìn khi anh thì đẹp trai lại đi với
cô gái thọt chân, nhưng ánh mắt Lộc Tú tha thiết quá. Cô cúi mặt sung
sướng gật đầu:
– Dạ!
– Anh gọi xích lô nghen!
Lộc Tú vẫy chiếc xích lô gần đó xe xích lô chạy đến. Lộc Tú lên xe ngồi
mới đưa tay cho Ái Như:
– Nào, nắm tay anh ngồi lên chung xe với anh, có ngại không?
– Dạ .... không!
Lộc Tú khẽ quay đi khi nhìn thấy vẻ bối rối và e thẹn của Ái Như. Cô đang
rung động thật sự vì vẻ lịch lãm của anh, và cũng biết chắc cô đang yêu
anh.
Đôi môi Lộc Tú nhẹ cắn lại, nếu như tôi mang đến cho Như hạnh phúc, thì
có ... điều kiện đấy.
Ngồi lên xe và cánh tay hữu ý của Lộc Tú choàng qua vai, Ái Như gần như
ngồi lọt thỏm trong vòng tay Lộc Tú, cô ngay ngất nhìn anh. Hai tháng
nghỉ hè về quê, vừa lên Sài Gòn anh đã đi tìm cô, còn thân mật với cô như
thế này, chẳng phải là yêu sao? Trái tim Ái Như cứ run lên những nhịp đập
thổn thức.
Hai mươi lăm tuổi, Ái Như cũng từng mơ mộng đến một người sẽ là của
riêng mình. Những đêm đối mặt mình với mình trong căn phòng vắng, cô
từng rơi lệ.
Xấu và khuyết tật. Tôi đã làm gì nên tội.
Bàn tay Lộc Tú khẽ siết nhẹ trên vai Ái Như:
– Có khỏe không Như? Anh về quê khỏe mà chẳng khỏe tí nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.