MƯA SA GIÔNG - Trang 112

Ngọc Uyên nhìn theo dáng đi của Ái Như:
– Người đi cà thọt này là vợ anh hả anh Tú?

Một tát tay giáng vào miệng Ngọc Uyên cho cô câm họng. Nhưng cái tát
tay không làm dịu cuồng nộ trong lòng Ái Như chút nào. Cô quyết định.
Mọi thứ phải kết thúc! Đối với Lộc Tú cũng vậy, anh hiểu là mọi thứ kết
thúc. Với quyền lực trong tay, ông Hoàng Phú sẽ đánh vào anh những đòn
chí tử, anh không phải là đối thủ của ông Phú.

Lộc Tú đuổi theo Ái Như, anh quỳ trước mắt cô:
– Em đừng lập biên bản đưa ra tòa án có được không Như, anh xin em.
Ái Như lãnh đạm bước tránh qua:
– Tốt nhất anh nên ký tên vào biên bản. Chúng ta nên ly hôn, đừng lừa dối
nhau nữa.
Cô bỏ đi ra ngoài, phải vịn vào Nhật Thống mới đứng vững. Chỉ cho đến
khi lên xe, Ái Như mới khóc được, những giọt nước mắt thầm lặng đau
khổ. Hãy đau một lần hơn là bị lừa dối suốt đời.
Lộc Tú bước qua cánh cửa, ông Hoàng Phú lạnh lùng:
– Cậu còn mặt mũi nào về nhà này nữa hay sao? Tốt nhất hãy mang hết
những gì của cậu đi đi, đừng bao giờ lảng vảng ở Sài Gòn. Tôi đã cảnh cáo
cậu, nếu như cậu mang hạnh phúc đến cho con gái tôi, tôi sẵn sàng thỏa
mãn những gì cậu muốn. Bằng ngược lại, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Lộc Tú sụp xuống:
– Ái Như ghen nên muốn ly hôn, nhưng là vợ chồng đã có con làm sao bỏ
nhau được hả ba? Con gái của con cần có cha.
– Nó không cần một người cha như cậu. Hãy nhìn vào thực tế, cậu chưa
bao giờ yêu Ái Như cả. Nếu không, cậu đâu có hết lượt này đến lượt khác
phản bội nó.
Lộc Tú van lơn:
– Con đã biết lỗi, xin ba và Ái Như cho con cơ hội chuộc lại lỗi lầm.
Ông Hoàng Phú xua tay:
– Quá nhiều lần rồi! Cậu là một kẻ sa đọa đến người phụ nữ hết lòng yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.