MƯA SA GIÔNG - Trang 117

– Không! Ba không thể thấy con sai mà cứ nhắm mắt làm ngơ để cho con
tiếp tục sai.
Lộc Tút hầm hầm:
– Con hỏi lại lần chót, ba có đưa con không?
Thái độ bất kính của Lộc Tú làm ông Hai giận dữ, chụp lấy cây gậy quất
mạnh vào người Lộc Tú:
– Uổng công tao nuôi mày ăn học. Đi đi, nhà này không có loại con khốn
nạn như mày!
Lộc Tú nhảy ra tránh song cũng bị ăn hai cây gậy vào chân đau điếng. Nổi
giận, Lộc Tú đi tuôn ra cửa:
– Được! Từ nay con không về nhà này, xem như con chưa từng có cha mẹ.
Lộc Tú chạy nhanh ra đường, ông hai buông cây gậy đau đớn nhìn theo,
đứa con của ông đã hết thuốc chữa rồi.
Đứng ngoài đường, Lộc Tú tuyệt vọng, đúng là anh bị dồn vào con đường
cùng. Đưa chân đá vào chiếc xe hai bánh, Lộc Tú giận dữ. Tôi không sẽ
không đầu hàng hoàn cảnh, nhưng trước nhất cần trị tội Nguyên Hạ.
Nguyên Hạ, cô hãy đợi đấy!
Cộc cộc ...
Tiếng gõ cửa. Nguyên Hạ xoa lớp kem dưỡng da trên mặt và ngắm mình
trong gương, chiếc áo ngủ mới mua mỏng tanh trông cô thật gợi cảm. Có lẽ
là Chongsu đã về Nguyên Hạ chậm rãi bôi chút nước hoa vào cổ mới đi ra
cửa:
– Ai đó?
Không có tiếng trả lời. Nguyên Hạ mỉm cười cô biết Chongsu hay bất thình
lình để kiểm tra đi đứng của cô. Mỉm cười, Nguyên Hạ kéo cánh cửa ra:
– Đừng có làm bộ im ...
– Nguyên Hạ!
Một tiếng hét chói tai xé đêm đen tĩnh lặng, một vật nóng đến cháy da hắt
hết vào mặt Nguyên Hạ, cô rú lên kinh hoàng:
– Cứu cứu ...
Bóng đen đội nón sùm sụp, mặc áo ba-đờ-suy chạy vội ra đường, lên chiếc
mô tô phóng đi mất. Nguyên Hạ bưng lấy mặt quỵ xuống oằn oại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.