MƯA SA GIÔNG - Trang 118

– Nóng quá ... cứu tôi ...
Khi mọi người chạy đến Nguyên Hạ đã bất tỉnh, áo quần vào cả gương mặt
của cô cháy đen vì nước cường toan cực mạnh ... kẻ thủ ác đã cao bay xa
chạỵ .... Nguyên Hạ tỉnh lại trong cái đau rã rời, cô cố mở mắt ra. Đây là
đâu đây?
Gương mặt mẹ lờ mờ trước mặt, bà Lượm cắn chặt môi cố nén tiếng khóc.
Còn đâu nữa gương mặt xinh đẹp, đã bị hủy hoại tan nát bởi kẻ ác. Bà
nghẹn ngào:
– Con tỉnh rồi hả, nghe trong người sao rồi Hạ?
Nguyên Hạ rên khẽ:
– Con đau quá mẹ ơi:
Nhìn xuống thân thể mình Nguyên Hạ bật khóc. Nhưng rồi sực tỉnh, cô đưa
tay lên mặt, bàn tay run rẩy ...
Bà Lượm ôm tay Nguyên Hạ lại:
– Con nằm yên đừng cử động. Con đã mê man hai ngày nay, mẹ cứ ngỡ 1à
con sẽ không bao giờ tỉnh. Để mẹ gọi bác sĩ.
Nguyên Hạ nhắm mắt lại hồi tưởng khi cô mở cửa ra, một vật gì đó nóng
bỏng hắt hết vào mặt cô, nóng kinh khủng và rồi cô ngã xuống ... Axít!
Nguyên Hạ hét to lên, mở bừng mắt ra, cô gào lên thất thanh:
– Mẹ, lấy cho con gương soi mau lên mẹ ơi?
Bác sĩ cùng y tá chạy vào, họ giữ nguyên Nguyên Hạ bắt nằm im:
– Cô bị phỏng nặng cấp ba, đừng vùng vẫy, hãy nằm im!
Nguyên Hạ ngất đi lần nữa trong cơn đau kinh hoàng của thể xác lẫn tâm
hồn.
Nhật Thống đứng chết lặng trước một Nguyên Hạ .... thật kinh khủng. Một
nhan sắc từng xinh đẹp mỹ miều biết là đường nào, bây giờ thân tàn ma
dại, chất nước cường toan hủy hoại tàn khốc. Cố nén không khóc, vậy mà
anh vẫn nấc lên:
– Hạ ơi!
Nguyên Hạ mở mắt ra. Nhìn thấy Nhật Thống, cô vội vơ tấm drap trùm kín
đầu. Trong chiếc mềm ngộp ngụa, cô hét lên:
– Đi đi, tôi không muốn ai thăm tôi cả. Đi đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.