MƯA SA GIÔNG - Trang 124

Ái Như nức nở:
– Ba cho tìm anh Tú, báo anh ấy phải lập tức trả bé Quỳnh lại cho con?

Nhật Thống ăn năn, nếu như anh không đến và mải mê bàn chuyện với Ái
Như, bé Quỳnh không có cơ hội mở cửa đi. Chỉ có Lộc Tú mới làm ra
chuyện này thôi.

Mọi người nháo nhào đi tìm. Trong lúc Lộc Tú đưa con đi Đầm Sen. Lần
đầu tiên được ngồi thú nhún, xem thú trong chuồng và đi xe tàu lượn, bé
Quỳnh thích thú ôm cổ Lộc Tú:
– Mai mốt ba dắt con đi chơi như vầy nữa nghen ba?
– Con thích lắm à?
– Dạ, mẹ đâu có thích ra ngoài, ông ngoại không cho đi. Còn ba lúc nào
cũng bận.
Bé Quỳnh phụng phịu trách, Lộc Tú hôn vào má con:
– Sau này rảnh, ba sẽ dắt con đi Vũng Tàu tắm biển, cha con mình ngồi cáp
treo lên núi nữa.
– Cáp treo là gì vậy ba?
– Là như một cái ghế to vậy, mình ngồi vào đó thắt dây an toàn cẩn thận,
sau đó cáp sẽ đưa mình lên núi:
– Con thích lắm. Vậy mai mốt đi rủ mẹ đi không ba?
Lộc Tú lạnh lùng đến tàn nhẫn:
– Con quên mẹ con bị thọt chân, đi còn knông ngay ngắn được làm sao đi
cáp treo.
Bé Quỳnh ngớ người ra:
– Ờ há, vậy mà con quên. Mẹ bị đi như vậy gọi là thọt chân hả ba?
– Ừ, là què quặc đó. Một lát, cha con mình đi ăn nhé?
– Mình đi lâu rồi sợ mẹ tìm đó ba.
– Không sao đâu! Để ba gọi điện thoại cho mẹ.
Lộc Tú mở máy đúng lúc điện thoại của anh sáng lên, anh bấm nút nghe:
– Lộc Tú nghe đây!
Giọng Ái Như đẫm nước mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.