MƯA SA GIÔNG - Trang 140

– Buông em ra! Phải băm vằm con người đó ra hàng trăm mảnh, em mới
vừa lòng. Anh buông em ra.

Nhật Thống không buông, anh bế bổng Nguyên Hạ vác cô về nhà. Nguyên
Hạ tức giận ném con dao xuống đất khóc òa lên:
– Tại sao anh không để em chém chết con người bẩn thỉu đó?
Vác Nguyên Hạ vào nhà, Nhật Thống để cô ngồi xuống ghế, anh nghiêm
mặt nhìn cô:
– Em giết chết Lộc Tú thì em được gì nào? Hay là em phải vào tù bỏ con và
bỏ anh.
Nguyên Hạ bưng mặt khóc nức nở:
– Anh đừng có lo cho em nữa, em xấu hổ lắm khi gặp anh. Cuộc đời em
xem như hết rồi, gặp ai họ cũng kinh sợ em.
– Nguyên Hạ!
Nhật Thống ngồi xuống bên Nguyên Hạ, anh ôm cô vào lòng:
– Anh không kinh sợ em. Trái tim anh bao giờ cũng duy nhất có một mình
em.
– Anh đừng thương hại em! Nếu không, em sẽ ghét anh.
– Anh không thương hại em mà anh yêu em. Chúng ta là một gia đình, bé
Bin cần cả anh và em.
– Con người em dơ bẩn lắm, anh buông em ra đi. Sự tử tế của anh càng
khiến em thêm tủi hổ thêm, em van anh đừng nói là yêu em.

Cộc ... Cộc ... Tiếng gõ cửa. Công an xuất hiện:
– Chúng tôi mời bà Nguyên Hạ về phòng công an, có người tố cáo bà sát
thương ông Lộc Tú.
Nguyên Hạ đứng lên, cô nhìn Nhật Thống tha thiết:
– Hãy lo cho bé Bin.
Nguyên Hạ đi theo hai người công an áp giải, Nhật Thống đau đớn nhìn
theo. Bàn tay anh chợt chạm vào một vật cứng sau tấm nệm, Nhật Thống
lấy nó lên, anh khe khẽ:
– Máy ghi âm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.