MƯA SA GIÔNG - Trang 143

Sẽ còn một tháng nữa Nguyên Hạ tự do. Có ai không mong tự do, còn đối
với Nguyên Hạ, cô không mong, bởi vì cô sẽ đối diện Nhật Thống.

Cô không muốn anh thương hại cô, dù lúc nào anh cũng luôn nói anh yêu
cô.

Đừng bao giờ quay đầu lại mà hãy ngẩng cao đầu đi tới anh sẽ có một
tương lai tốt đẹp, Nhật Thống ạ.

Mặc bộ bà ba đen, Nguyên Hạ đội nón lá sùm sụp. Cô đã được tự do. Về
đâu, Nguyên Hạ chưa biết mình sẽ về đâu, cô không có chỗ đến, dù nếu cô
đến sẽ có những vòng tay thật ấm dang rộng đón cô. Nguyên Hạ không
muốn như thế ...
– Nguyên Hạ!
Nhật Thống đứng chắn trước mặt Nguyên Hạ, anh nhìn cô với ánh mắt
buồn dịu vợi:
– Anh biết là em sẽ không về nhà khi được trả tự do, nên anh đã đến đây rất
sớm để đón em.
Nguyên Hạ lùi lại, mặt cô cúi gằm xuống. Cô cố làm vẻ lãnh đạm gắt gỏng:
– Sáu tháng qua em từ chối gặp mặt anh, như thế anh vẫn chưa nản lòng
hay sao? Làm ơn đừng có vì em mà phí thời gian nữa, hãy để thời gian lo
cho con và ... đến với người phụ nữ khác. Anh cũng đâu có xấu, bình
thường như bao người tại sao cứ muốn vất vả vì em. Ngốc lắm. Đi đi!

Miệng nói chân Nguyên Hạ bước tránh qua một bên để đi, song Nhật
Thống đã ôm cô lại:
– Về nhà mình đi em?
Nguyên Hạ lãnh đạm:
– Về nhà nào, sau khi mẹ đuổi em đi, bế con đi, em đã không còn là vợ của
anh. Em còn chung sống với người đàn ông khác ... Anh làm ơn buông em
ra đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.