MƯA SA GIÔNG - Trang 26

bày tỏ với anh. Chợt Lộc Tú cất giọng vui vẻ:
– À, bữa đó anh nhờ Nhật Thống đến chỗ hẹn đưa em về, Nhật Thống có
đến không?
– Có! Nhưng sau này anh không cần nhờ vả ai. Khi chờ anh hoài không
được, em sẽ tự về.
– Bắt em phải đợi anh, anh khó chịu lắm. Đừng buồn anh nghen! À, em có
tiền tiêu không?
Vừa nói, Lộc Tú vừa rút tiền trong túi áo đưa cho Nguyên Hạ. Cô lắc đầu:
– Em mới lãnh lương, anh không cần cho em tiền.
– Thì cứ cầm đi, bộ lương em nhiều lắm sao?
Vừa nói Lộc Tú vừa giật cái ví của Nguyên Hạ mở ra bỏ tiền vào, anh kêu
lên khi nhìn xấp tiền đầy ắp trong ví:
– Ở đâu em có nhiều tiền như thế này?
Không ngờ Lộc Tú mở ví tiền của mình, Nguyên Hạ ấp úng, không sao trả
lời được. Lộc Tú lôi ra xắp tiền, toàn giấy một trăm mới nguyên, anh nhìn
Nguyên Hạ:
– Số tiền này anh nghĩ không thể nào là vài trăm ngàn, mà phải năm triệu là
ít. Ở đâu mà em có, em đi làm chuyện bậy bạ gì phải không?
Nguyên Hạ xanh mặt:
– Em không có!
– Vậy ở đâu mà em có? ở đời này không có ai tử tế cho em một số tiền lớn
mà không có mục đích. Nói, tiền ở đâu em có?
– Anh Tú ... đừng bắt em trả lời ... cũng đừng bao giờ anh giao du với anh
Nhật Thống, đó là người xấu.
Lộc Tú bật dậy, mắt vằn lên tia lửa ghen hờn dù chính anh là người bày ra
tấm bi kịch này. Để có thể bỏ Nguyên Hạ, không còn vướng bận tay chân
anh, nhưng khi nhìn vào xấp tiền, anh hiểu là điều anh muốn, Nhật Thống
thực hiện đã thành công, như anh đã thành công trong việc chinh phục Ái
Như.
Một cơn đau, cái đau của kẻ tham lam khi tự tay đẩy người mình yêu ra
khỏi vòng tay mình, khiến Lộc Tú có cái đau rất thật. Anh nắm hai vai
Nguyên Hạ bóp mạnh, hai hàm răng nghiến lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.