MƯA SA GIÔNG - Trang 6

xuống:
– Không có gì đâu, là con mèo đi bắt chuột.
– Tú ... anh yêu em chứ?
– Dĩ nhiên rồi!
Anh cười nheo mắt và hôn cô lần nữa ...
Nguyên Hạ mở cửa phòng Lộc Tú, nhìn quanh rồi lách người ra ngơài.
Không bịn rịn anh nữa, mà cô bước nhè nhẹ ra khỏi cổng rào nhà Lộc Tú là
bắt đầu chạy. Đếm cuối mùa đông đen sâu mang theo cái rét mưa lẫn ẩm
ướt.
Nguyên Hạ không thấy lạnh mấy, bước chân chạy của cô chậm dần. Cô đưa
tay lên vuốt má, dường như hơi thở của anh còn trên da thịt cô, của cuộc
trao thân đi đến tuyệt đích. Cả hai cũng vụng dại bỡ ngỡ ...
– Đi đâu vậy?
Một thân hình to lớn như ông khổng lồ trong đêm tối thoảng mùi rượu,
nồng nặc đứng án trước Nguyên Hạ, cô vội đứng lại:
– Dượng ...
– Tao hỏi mây đi đâu, dượng dượng cái gì! Mày lợi dụng bữa nay mẹ mày
không có ở nhà, đi chơi từ hồi xế đến bây giờ mới chịu về hả?
Vừa quát tháo, ông Lượm vừa chụp tay Nguyên Hạ lôi sểnh cô về nhà.
Nguyên Hạ cố vùng vẫy, cô hét váng lên:
– Dượng làm cái gì vậy, buông tay con ra!
– Buông cho mày chạy hả? Tao dâu có ngu!
Ông Lựợm gầm gừ:
– Tao đánh chết cha mày bữa nay! Mày đi tìm thằng Tú, làm như tao không
biết hả . Đồ con gái không biết xấu hổ, nó là con trai không đi tìm mày, sao
mày cứ đi tìm nó?
– Dượng say rồi! Buông con ra!
Như không nghe Nguyên Hạ phản đối, ông Lượm cứ lôi tuột Nguyên Hạ
vào nhà, dùng chân đá ập cánh cửa lại. Đôi mắt của người say rượu đỏ quắc
lên tia lửa làm Nguyên Hạ hoảng sợ, cô cắn vào tay ông Lượm.
– Á, con quỷ!
Ông Lượm vung tay tát bốp vào mặt Nguyên Hạ. Nguyên Hạ bưng mặt lùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.