MƯA SA GIÔNG - Trang 8

Thật khuya và đến lạnh run, Nguyên Hạ mới leo lên, lần theo ánh trắng già
về nhà. Cô đứng bên ngoài, dùng cây sào móc bộ quần áo mẹ phơi ở gắn
hàng rào mặc vào, rồi chui vào một hốc cây giấu mình trong đó. Cô cố nghĩ
đến điều tốt đẹp xảy ra giữa mình và Lộc Tú:
Em cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi ở trong vòng tay anh .
Một ý nghĩ cùng đi với Lộc Tú bỗng hiện lên đầu Nguyên Hạ, cô không thể
nào ở lại đây được nữa rồi. Phải nhìn thấy người bố dượng nát rượu, cô
buồn nôn đến chết mất ...
Lộc Tú quảy ba lô lên vai, anh vừa đi vừa khoát tay bảo mẹ mình:
– Mẹ không cần tiễn con. Về nhà đi mẹ!
Xốc lại ba lô, Lộc Tú đi như chạy, anh hy vọng thấy Nguyên Hạ đón anh
nơi ngã ba đường. Đêm qua thật sự anh mất ngủ, chăn gối như còn vương
lại mùi hương của Nguyên Hạ. Lần nghĩ hè thật sự ghi vào tâm hồn anh
một dấu ấn, “chuyện đó” xảy ra, chính Lộc Tú chưa bao giờ nghĩ đến, vậy
mà đã đến, khi cả hai bên nhau, không giống như ngày xưa tắm sông hay
cõng nhau đi trên bãi cát nghịch ngợm ngã té chồng lên nhau.
Đêm qua, anh biết như thế nào là đàn ông, và cái cảm giác diệu kỳ khi ở
bên một người khác phái. Không hiểu Nguyên Hạ có ngủ được, hay là cô
thao thức cả đêm giống như anh, khi lần đầu tiên đặt chán vào vườn địa
đàng ...
– Anh Tú!
Nguyên Hạ nhô người ra sau lùm cây bông hụp. Lộc Tú tròn mắt:
– Em ... ăn mặc kiểu gì vậy Hạ?
– Em mặc quần áo của mẹ. Bây giờ anh đi hả?
– Ừ!
– Em ... muốn lên Sài Gòn với anh, được không?
– Chi vậy?
– Em không muốn ở đây nữa. Anh đi trước đi, khi nào lên Sài Gòn em sẽ đi
tìm anh.
Lộc Tú lúng túng:
– Nhưng em lên Sài Gòn làm gì?
– Đi làm! Em không chịu được nữa rồi. Tối hôm qua ở nhà anh về, dượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.