MƯA SA GIÔNG - Trang 71

bội con.
– Con tin lời con đàn bà thối tha đó à? Con đã quá u mê thành lú lẫn rồi,
chứ còn mẹ đã hơn nửa đời người, hai thứ tóc trên đầu, đầu mẹ có sạn rồi,
không gạt lừa mẹ được đâu.
Đứng dậy, bà đi xồng xộc vào phòng Nguyên Hạ, lắc mạnh cái nôi có bé
Bin đang ngủ:
– Mẹ hỏi con, nó là con của con tại sao không giống con, nước da con đen,
còn thằng bé trắng, con giải thích xem?
Nhật Thống lúng túng:
– Đã xét nghiệm rồi mà mẹ, con lấy giấy xét nghiệm cho mẹ xem.
– Khỏi! - Bà Nhật Quang nạt đùa - Tôi không xem! Tôi chỉ tin vào mắt tôi
nhìn thấy.
Quay sang Nguyên Hạ đang vội bế con đang khóc vì bị đánh thức, bà Nhật
Quang quắc mắt:
– Nếu cô còn chút liêm sỉ hãy mau xa con tôi, tôi cưới vợ khác cho nó. Từ
ngày con tôi quen cô, nó gặp toàn xui rủi, xe đụng gãy chân băng bột mấy
tháng trời, rồi tập tành uống rượu, đánh lộn. Xin cô đừng có làm hại con tôi
nữa, tôi lạy cô.
Bà Nhật Quang chắp tay xá lạy Nguyên Hạ. Nguyên Hạ vội dịch lùi sang
một bên nghẹn ngào:
– Mẹ! Con xin mẹ đừng lạy con. Bé Bin thực sự là con của anh Thống mà
mẹ.
– Cô đừng có bẻm mép nữa! Có đi không, hay đợi tôi tống cổ thì cô mới
chịu bế con đi?
Nhật Thống ôm Nguyên Hạ, van lơn bà Nhật Quang:
– Mẹ đừng đuổi Nguyên Hạ đi, con xin mẹ. Con yêu Nguyên Hạ, bé Bin là
giọt máu của con, chúng con sẽ sống với nhau hạnh phúc chứ không nặng
nề nữa. Mẹ hãy tin con.
– Không là không! Nếu con còn chứa chấp Nguyên Hạ trong nhà này thì
đừng có gọi mẹ là mẹ. Mẹ sẽ ra đường lao đầu vào xe tải nào đó chết cho
khỏi nhục nhã.
Buông Nguyên Hạ, Nhật Thộng quỳ xuống ôm chân bà Nhật Quang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.