MƯA SA GIÔNG - Trang 94

Nguyên Hạ không khóc, những giọt nước mắt đau đớn chảy ngược vào bàn
tay nhám nhúa của Chongsu lại vuốt ve âu yếm cô, Nguyên Hạ nằm trơ
người như gỗ đá, trong lòng cô chỉ có hận và hận.

Rồi một đêm cũng qua cho một ngày mới tới, một ngày mới tới tốt đẹp hay
bão giông đối với Nguyên Hạ không còn quan trọng nữa.

Vừa trông thấy Nguyên Hạ trở về, Lộc Tú giận dữ quát lên:
– Sao đến bây giờ mới về?
Nguyên Hạ khinh bỉ:
– Tôi cần ngủ!
– Cô có biết tôi chờ cô suốt đêm qua không?
– Anh ghen à? – Nguyên Hạ cười lạt chế giễu - Tôi không nghĩ là anh ghen.
Làm ơn đi ra khỏi nhà này, từ giờ phút này tôi là người của Chongsu!
– Ai cho cô làm điều này hả?
Lộc Tú định nói nữa, điện thoại đã reo, anh ta giận dữ bấm nút nghe:
– Alô. Lộc Tú nghe đây!
– Lộc Tú! Nguyên Hạ nói với tôi, cổ không muốn sống với anh nữa. Hiện
tôi cho xe đến đón cổ về nhà. Anh nên để cổ đi nếu như muốn sự hợp tác
giữa tôi và anh tốt đẹp.
Lộc Tú nghiến răng tức giận:
– Tôi đâu có nói với ông là giao cổ luôn cho ông?
– Nhưng Nguyên Hạ muốn như vậy đấy. Thôi nhé, có lẽ xe đến rước cổ đã
tới rồi.
Như để xác nhận lời báo, chiếc xe ô tô đỗ ngay trước cửa và nhấn còi Pin ...
Pin ...
Lộc Tú quay sang Nguyên Hạ hầm hầm:
– Em cư xử như thế à?
Giọng Nguyên Hạ nhẹ nhàng nhưng lại đau thấu tim:
– Cư xử thế nào đi nữa, nhưng có lẽ không ghê tởm bằng việc mang người
phụ nữ của mình cho người đàn ông khác. Cho đến ngày tôi nhắm mắt, tôi
vẫn không muốn gặp anh, một Lộc Tú tôi từng yêu đã hoàn toàn rời xa tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.