MÚA THIẾT LĨNH... NÉM BÚT CHÌ... - Trang 159

- Đó cũng là một sự may mắn nên tên tham quan không bắn được anh

Đẩu.

Mỗi người một tiếng mỗi người một câu, tiếng nói ồn ào cả khu rừng.
Bỗng Đây bên Nhã Nam bảo mọi người:
- Bây giờ tên tri phủ bồi Tây đã bị giết rồi, anh em ta chẳng lẽ cứ ở đây

mãi sao?

Đẩu Phàn Khoái nói:
- Ừ, ta phải rời khỏi nơi đây để còn tính chuyện khác chứ.
Vận hỏi Đẩu và Cẩm:
- Còn hai người lính và người tài xế các đại ca tính sao?
Cẩm vẫy bọn ba người lại. Cả ba đều run lập cập đi lại trước mặt Cẩm.

Cẩm ôn tồn nói:

- Các người không phải sợ. Các quan đây không giết người vô tội. Tên

tri phủ tham ô hại dân hại nước, các quan phải giết còn các ngươi, các quan
tha cho. Liệu mà về với vợ con, đừng tìm cách báo bắt các quan vô ích. Và
sau này, nếu còn làm việc, hai thầy quyền (chỉ hai người lính) chớ nên làm
hại đồng bào đây. Nam quốc Nam nhân, cùng da vàng máu đỏ với nhau cả,
ta phải thương nhau. Các thầy quyền nên trông gương viên tri phủ hôm nay,
nếu phạm tội hại dân hại nước, sau này chớ trách các quan là vô tình.

Hai người lính và người tài xế luôn mồm vâng dạ.
Cẩm Hứa Chử bảo một đàn em dẫn bọn ba người này trở lại chỗ đường

đào để mặc cho họ về phủ.

Các người này về sau không thấy ai nhắc tới, không biết họ có bị lôi thôi

gì vì cái chết Phủ Thảo hay không.

*

* *

Từ bữa đó có tại địa hạt tỉnh Bắc Giang luôn luôn có một bọn nghĩa quân

xuất hiện, đánh những đồn lẻ của Pháp rồi rút vào rừng.

Viên Công sứ Bắc Giang tự mình không dẹp yên được phải trình cùng

phủ Thống sứ Bắc Kỳ, và sau đó quân đội Pháp đã được phái lên khu rừng
Yên Thế và Nhã Nam một số đông, để đóng các đồn bố phòng ở ven rừng,
và luôn luôn đi tuần tiễu trong rừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.