MÙA THU QUEN NHAU - Trang 134

đó một cơn gió thổi rung rinh bức rèm trước khung cửa sổ, bầu trời buổi
sáng xanh biếc, mây trắng vật vờ bay, một cánh chim chao mình trong ánh
nắng, đó là một buổi sáng trong lành. Lúc bấy giờ Nhược Lan bưng một
mâm thức ăn sáng bước vào phòng, đặt mâm trước mặt Thu Phàm và Mộng
Linh, rồi nàng mừng rỡ:
- Mời hai người dùng điểm tâm đi.
- Cám ơn cô.
Mộng Linh mỉm cười với vẻ đắc ý:
- Giáo sư tốt với má em quá, em thấy có khi đứng trước mặt má giáo sư
luống cuống nói không ra lời.
- Tại sao con dám nói đùa với giáo sư như thế?
- Thật đấy mà, giáo sư rất tốt với má, chỉ tại vì má không hay biết đó chứ.
Nhược Lan vô cùng bối rồi trước những lời nói của con mình.
- Mộng Linh, má chưa thấy có con cái nhà ai liếng láo như con vậy.
Bây giờ ánh mắt của Thu Phàm và Nhược Lan không hẹn mà gặp nhau,
trong một thoáng, hai con tim như hòa chung một nhịp, như cảm thấy ngọt
ngào tận trong đáy lòng. Tình yêu của họ đã tăng trưởng một cách âm
thầm, cường độ của tình yêu cũng càng lúc gia tăng. Tình yêu là một sức
mạnh, nó có thể khiến cho cuộc sống tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ, nó có khả
năng chống đối sự nghèo khó, chống lại tai nạn và cả giông tố nữa.
- Thầy trò hôm nay muốn ăn thứ gì, để tôi đi chợ mua về cho?
- Dạ con muốn ăn... muốn ăn má.
- Nói bậy hoài. Anh Phàm, anh ăn gì?
- Tùy cô, cô cho ăn gì thì tôi ăn nấy.
Nhược Lan âu yếm liếc Thu Phàm rồi bước ra khỏi phòng, hôm nay lòng
nàng hớn hở như con chim se sẻ tung tăng nhảy múa trên nóc nhà vào buổi
sáng. Nàng cảm thấy bước chân của mình nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái,
nàng cảm thấy vạn vật đang chào đón nàng.
Nhược Lan đi chợ về, vào tới cửa phòng khách nàng cất tiếng gọi Tú:
- Tú ơi, mau ra đây xách tiếp má, nặng lắm.
- Tôi đã bảo con Tú đi làm điểm tâm cho tôi ăn rồi, từ sáng đến giờ tôi chưa
ăn gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.