MÙA THU QUEN NHAU - Trang 138

- Nhược Lan, tại tôi, lẽ ra tôi không nên hỏi cô điều đó.
- Không, không phải tại anh.
Thấy Nhược Lan có vẻ thê thảm lắm, Thu Phàm nháy mắt bảo Mộng Linh
đến an ủi mẹ, rồi chàng đi đến trước gương nhìn thấy má bên trái của mình
sưng phù lên và bầm tím. Chàng trở về phòng của mình định nằm dưỡng
thần một tí, nhưng đầu óc chàng cứ quay cuồng, hết nghĩ chuyện này rồi
đến nghĩ chuyện nọ, và nhất là đầu chàng cảm thấy nhức nhối vì bị Hồng
đánh trúng hồi nãy.
Cái gia đình mà chàng cho rằng yên tịnh và đơn thuần nay bỗng nhiên trở
nên hỗn loạn, Nhược Lan dường như có nhiều bí mật dấu kín trong lòng
không muốn thố lộ cho chàng biết, nhưng chàng cũng e ngại không dám
hỏi nàng. Và chàng cũng tự trách mình có lẽ tại vì chàng đến đây mà mang
đến cho gia đình nàng quá nhiều phiền phức. Người đàn bà chứa chấp một
người đàn ông ở trong nhà, điều này khó bề tránh khỏi dị nghị của miệng
đời.
Có lẽ chàng nên cầu hôn Nhược Lan, vì chàng đã yêu nàng, nhưng chàng
sẽ mở miệng làm sao đây? Chàng là độc thân, đơn thương độc mã, chàng
không có gia tài, mà cũng không có lý do gì có thể chiếm được cái gia tài
này, chàng không đủ can đảm đương đầu với sự dị nghị hay chê cười của
người đời. Chàng cảm thấy đau khổ, chàng trằn trọc mãi trên giường mà
không thể nhắm mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.